Tiêu Phàm không có nhìn lầm, đạo thân ảnh từ đầm nước phía dưới sống sót đi ra đúng là Phong Lang, chỉ là Phong Lang còn sống, vậy Tiểu Kim đâu?
Nếu như Tiểu Kim không có việc gì, làm sao không cùng Phong Lang đi ra ngoài chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm có loại dự cảm không tốt.
Nghe được Tiêu Phàm hỏi, Phong Lang cúi đầu, trầm mặc không nói, thần sắc khó coi vô cùng.
- Tiểu Lang, Tiểu Kim đến cùng làm sao?
Tiêu Phàm kém chút nổi giận, bất quá hắn vẫn cưỡng ép nhịn xuống.
- Ta cũng không biết.
Phong Lang lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia lo lắng, còn có một tia kiên định, nói:
- Ta tin Tiểu Kim không sao, nó nhất định sẽ đi ra.
- Đến cùng là phát sinh cái gì?
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nhìn đầm nước đóng băng kia đã đóng băng luôn cả mặt đất. Hắn biết tất cả những thứ này khẳng định cùng Phong Lang và Tiểu Kim có quan hệ.
Trước đó hắn cũng tiến vào một không gian bạch sắc băng sương, nhưng cùng Băng Sương Chi Khí so ra, lại là tiểu vu gặp đại vu, hoàn toàn không tính là gì.
- Lúc ấy, ta theo Tiểu Kim uống máu của Quan huynh, Sử Vô Pháp vừa đó liền chạy tới...
Thần sắc Phong Lang có chút mê ly, tiến vào bên trong hồi ức.
Sự tình phía trước Quan Tiểu Thất cùng Tiêu Phàm đã nói qua, Tiêu Phàm chỉ muốn biết rõ hai người nhảy vào đáy hồ về sau phát sinh cái gì, vì sao Tiểu Kim không đi ra.
Phong Lang không am hiểu ngôn từ, nhưng đem sự tình nói đại khái. Lúc đầu, hai người bọn hắn nhảy vào bên trong đầm nước, máu Quan Tiểu Thất cũng chầm chậm có tác dụng, lại thêm đầm nước có hàn ý thấu xương, ý thức hai người hoàn toàn thanh tỉnh.
Chỉ là bốn phía đen kịt vô cùng, hơn nữa hồ nước có tác dụng ăn mòn Hồn Lực, Tiểu Kim và Phong Lang cũng căn bản thấy không rõ phương hướng, chỉ có thể tiến lên phía trước.
- Lúc chúng ta chìm xuống khoảng năm mươi, sáu mươi trượng, nhìn thấy Sử Vô Pháp bọn hắn không đuổi theo, ta liền nói với Tiểu Kim không cần thiết tiếp tục chìm xuống, bởi vì phía dưới hồ nước cho ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Nói đến đây, thần sắc Phong Lang cực kỳ ngưng trọng.
- Sau đó thì sao?
Tiêu Phàm biết bọn hắn nhất định là tiếp tục chìm xuống, bằng không thời điểm bản thân luyện hóa năng lượng Băng Thuộc Tính trong đầm nước, bọn hắn nên phát hiện mình tồn tại mới đúng.
- Ta khuyên Tiểu Kim đừng mạo hiểm, nhưng Tiểu Kim lại cực kỳ hưng phấn, hắn nói cho ta biết, lần này có đồ vật nó muốn có được, hoặc có lẽ là có thứ gì đang triệu hoán nó.
Phong Lang hít sâu một hơi.
Cùng Tiểu Kim ngốc hơn mấy tháng, Phong Lang cũng có thể đại khái nghe hiểu Tiểu Kim có ý tứ gì, huống chi Tiểu Kim vốn nhân tính hóa, chỉ là không thể mở miệng nói chuyện mà thôi.
- Có đồ vật triệu hoán nó? Thứ gì?
Sắc mặt Quan Tiểu Thất cứng lại, lộ ra thần sắc hiếu kỳ như trẻ con.
Phong Lang lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết, ta chỉ theo chân Tiểu Kim, đang lúc chìm xuống khoảng trăm trượng, nó đột nhiên tiến vào một cái thạch động đen kịt.
- Chờ đã, ngươi nói trăm trượng dưới đầm nước có một cái thạch động? Mà không phải là đáy hồ?
Tiêu Phàm cắt ngang lời nói Phong Lang, bởi vì hắn là tại đáy hồ nhìn thấy thạch động to lớn kia.
- Không phải là đáy hồ.
Phong Lang lắc đầu.
Tiêu Phàm cũng là buông lỏng một hơi, chỉ cần không phải thạch động đáy hồ kia, liền sẽ không gặp phải Thiên Huyễn Huyền Thủy Giao, bằng không, hai người coi như gặp nạn.
- Thạch động rất nhỏ, vừa lúc chỉ cho phép một người thông qua. Tiểu Kim biến hóa thân hình, cấp tốc tiến lên, bắt đầu thạch động đen kịt vô cùng, nhưng chậm rãi đã có tia sáng, còn mang theo một hơi khí lạnh, theo tia sáng càng ngày càng mạnh, hàn ý cũng càng ngày càng đậm!
Phong Lang hít sâu một hơi, nói tiếp.
Cảm nhận được hàn ý kia, Phong Lang cũng không khỏi lạnh run, bất quá còn trong phạm vi hắn chịu đựng được, dù sao hắn cũng là cường giả Chiến Hoàng cảnh.
Chỉ là theo tiếp tục thâm nhập vào sâu, Phong Lang cũng rốt cục tiếp nhận không được, thân thể bắt đầu run rẩy lên, cũng ngay tại thời điểm này, Tiểu Kim cùng Phong Lang đi tới một mảnh quảng trường rộng rãi sáng tỏ.
Trên quảng trường lạnh lẽo thấu xương, mặt đất đều là Vạn Niên Hàn Băng ngưng kết mà thành, trong đó Hồn Lực cùng Linh Khí ngưng tụ đã có thể so với Cực Phẩm Hồn Thạch.
Lúc ấy Phong Lang trừ chấn kinh vẫn là chấn kinh, toàn bộ quảng trường Cực Phẩm Hồn Thạch, cái kia có bao nhiêu đây? Cho dù là Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất nghe được nơi này cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng Tiểu Kim lại nhìn đều không nhìn Vạn Niên Hàn Băng trên mặt đất, mà hướng về phía trước đi đến.
Bởi vì quá mức chấn kinh, Phong Lang vậy mà không có phát hiện, phía trước quảng trường lại là một tòa Cung Điện Thủy Tinh to lớn. Cung Điện Thủy Tinh óng ánh trong suốt, thập phần to lớn, hùng vĩ, nhưng lại tản ra khí tức cổ phác tang thương.
Tiểu Kim ý thức mê ly, tựa như đã hoàn toàn chìm vào trong đó. Phong Lang làm sao kéo đều kéo không được nó, cuối cùng Tiểu Kim cũng tỉnh lại, để Phong Lang bên ngoài chờ.
Đồng thời nói cho Phong Lang, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, nhất định phải lập tức rời khỏi nơi đây.
Phong Lang lúc ấy rất muốn cùng Tiểu Kim đi vào chung, nhưng cỗ băng hàn chi khí đáng sợ kia căn bản hắn không thể tiếp nhận.
- Tiểu Kim vốn là Tuyết Sư biến dị, có thể tiếp nhận Băng Hàn Chi Ý cũng hợp tình hợp lý.
Tiêu Phàm gật đầu, thầm nghĩ trong lòng.
Nếu quả thật như Phong Lang nói, bên trong Thủy Tinh Cung Điện có thứ gì đang triệu hoán Tiểu Kim, có lẽ Tiểu Kim thật đúng là không có việc gì, đương nhiên, cũng không được phủ định, nơi đó có thể là một cái bẫy.
- Về sau, ta không có đi vào, liền ở trên quảng trường tu luyện, một bên chờ đợi nó, thế nhưng là chờ mấy ngày vẫn không thấy Tiểu Kim đi ra.
Ánh mắt Phong Lang lộ ra vẻ lo lắng.
Đây cũng là nguyên nhân hắn mặc dù lo lắng cho Tiểu Kim nhưng lại không biết Tiểu Kim có còn sống hay không.
Ngừng lại, Phong Lang lại nói:
- Trước đây không lâu, Cung Điện Thủy Tinh đột nhiên tản ra một cỗ băng hàn chi khí khổng lồ, lúc ấy ta đã đột phá đến Chiến Hoàng trung kỳ, nhưng vẫn không tiếp nhận được cỗ hàn ý đáng sợ kia. Ngay từ đầu còn có thể kiên trì, nhưng thời gian hơn nửa chén trà nhỏ, ta liền không kiên trì nổi, cho nên mới rời đi, chỉ là không nghĩ tới...
Nói đến đây, Phong Lang không có nói tiếp, mà rung động nhìn cảnh sắc băng phong bốn phía. Nếu như không phải hắn kịp thời rời đi, đoán chừng hắn cũng đã bị băng phong tại quảng trường Vạn Niên Hàn Băng.
- Sớm biết như thế, ta sẽ liều mạng ngăn cản Tiểu Kim.
Trong mắt Phong Lang hiện lên vẻ ảo não.
- Việc này không trách ngươi, mặc dù bây giờ Tiểu Kim sinh tử không biết, nhưng cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Tiêu Phàm vỗ bả vai Phong Lang an ủi.
- Không sai, Tiểu Kim người hiền tự có thiên tướng.
Quan Tiểu Thất cũng gật đầu.
- Đúng rồi, Tiểu Lang, ngươi có biết Cung Điện Thủy Tinh tên gọi là gì hay không?
Tiêu Phàm đột nhiên lại hỏi. Tòa cung điện này quỷ dị như vậy, nghĩ đến cũng không phải là đồ vật đơn giản.
Hắn nắm giữ Tu La Truyền Thừa, có lẽ có thể tìm tới một chút đồ vật liên quan tới cung điện này.
- Lúc ấy ta xa xa liếc mắt một cái, cung điện kia mặc dù thập phần mông lung, thấy không rõ điêu khắc cùng đường vân bên ngoài, nhưng phía trên cung điện lại treo một khối bảng hiệu màu xanh thăm thẳm, trên đó viết ba chữ.
Phong Lang suy nghĩ một chút nói, sau đó dùng Hồn Lực tại hư không mô phỏng ra ba chữ.
Chữ kia thập phần quỷ dị, cùng với ngôn ngữ nhân tộc Chiến Hồn Đại Lục có chút khác biệt. Quan Tiểu Thất cùng Tiêu Phàm cau mày một cái, trong lúc nhất thời không nhận ra.
Ngược lại Phong Lang đột nhiên mở miệng nói:
- Ba chữ này hẳn là ba chữ cổ, gọi là ‘Nguyệt Thần Cung’!
- Nguyệt Thần Cung?
Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất nghi hoặc không thôi. Tiêu Phàm bên trong Tu La Truyền Thừa tìm thời gian thật dài, nhưng mà không thu hoạch được gì.
- Tu La Truyền Thừa cũng chưa từng ghi chép Nguyệt Thần Cung, nếu không còn gì khác có lẽ là do ta bây giờ còn chưa có tư cách nhìn thấy tin tức liên quan tới nó.
Trong lòng Tiêu Phàm bổ sung một câu, đem ba chữ Nguyệt Thần Cung in thật sâu vào trong đầu.
- Nơi này chính là Mê Huyễn Lâm? Không phải một mảnh vụ lâm à, làm sao biến thành sông băng?