Trong đó một người cảm thán nói, ánh mắt sáng rực nhìn trong sơn cốc, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, khẳng định sẽ nhận ra được, mở miệng nói chuyện là Hỏa Hoàng, còn một người bên cạnh lại là Kiếm Hoàng.
- Lại là hắn.
Trong mắt Kiếm Hoàng đều là vẻ hâm mộ.
- Kiếm Hoàng, không nên thỏa hiệp như thế, Tiêu Phàm kẻ này quá mức yêu nghiệt, không thể so sánh với hắn.
Hỏa Hoàng vội vàng an ủi.
Chỉ có số ít mấy người bọn hắn biết, Kiếm Hoàng ở chỗ này lĩnh ngộ Bất Hủ Kiếm Ý vài chục năm, cũng vẻn vẹn chỉ là chạm tới ngưỡng cửa, căn bản đã thấy nó khó đến thế nào.
Mà Tiêu Phàm mới vừa tiến vào Kiếm Ý Cốc liền đụng chạm đến Kiếm Ý, điều này khiến Kiếm Hoàng bình tĩnh như thế nào.
- Hỏa Lão, ta là người nghĩ quẩn như thế sao?
Kiếm Hoàng lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không còn cố chấp ở đây, chậm trễ vài chục năm cũng nên tiếp tục đi lên phía trước.
- Cũng tốt.
Hỏa Hoàng gật đầu không có nói thêm cái gì, hắn biết Kiếm Hoàng nói tới tiếp tục đi lên phía trước là có ý gì, là Kiếm Hoàng chuẩn bị đột phá Chiến Đế cảnh.
Thiên phú Kiếm Hoàng cũng không yếu, nếu như không phải hắn một mực câu nệ lĩnh ngộ Bất Hủ Kiếm Ý, hắn đã sớm có thể đột phá Chiến Đế cảnh.
Lập tức Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng hai người đồng thời biến mất, dường như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện vậy.
Phía dưới trên mặt hồ, quanh thân Tiêu Phàm khí tức không ngừng biến hóa, nếu như nói Sát Phạt Chi Ý cùng Hủy Diệt Chi Ý khiến hắn như là Sát Thần lâm thế, rất có khí tức bạo ngược.
Như vậy, Bất Hủ Kiếm Ý lại làm cho hắn nhìn qua giống như một tôn tuyệt thế Kiếm Thần lâm trần, siêu phàm thoát tục, không nhiễm bụi trần, thánh khiết như Tiên.
Hai loại Kiếm Ý hoàn toàn khác biệt, lại làm cho cả người Tiêu Phàm phát sinh biến hóa nghiêng trời lở đất.
Ý thức Tiêu Phàm dường như đi tới một mảnh không gian hư vô huyền ảo, lẳng lặng lĩnh ngộ Bất Hủ Kiếm Ý biến hóa, khiến hắn lưu luyến quên về.
Bất Hủ Kiếm Ý dường như mãi mãi cũng sẽ không biến mất vậy, tự thân mang theo một cỗ sức sống cùng sinh cơ, thậm chí Kiếm Ý này còn có thể ảnh hưởng đến bản thân.
Tiêu Phàm đột nhiên ngồi xếp bằng, quỷ dị là thân thể hắn cũng không rơi xuống đất, mà là phiêu phù ở hư không, như có một cỗ đại lực kéo lấy hắn vậy.
Tầng thứ bảy Vô Tận Chiến Quyết vận chuyển lên, ngoại thân thiêu đốt lên kim sắc hỏa diễm, Vô Tận Chiến Điển bên trong Hồn Hải quang mang đại thịnh, dường như đang trợ giúp Tiêu Phàm nhanh chóng lĩnh ngộ.
- Vô Tận Chiến Điển lại còn có thể giúp ta lĩnh ngộ Ý cảnh?
Trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, lập tức cũng không dám lãng phí thời gian, nếu như không phải thi triển nhất tâm nhị dụng, Tiêu Phàm căn bản không phát hiện được tác dụng kỳ diệu của Vô Tận Chiến Điển.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng cái đã qua ba ngày, trên người Tiêu Phàm bộc phát một cỗ khí như có như không, nếu để cho Kiếm Hoàng bọn hắn nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.
Bởi vì trên người Tiêu Phàm phát ra khí tức quá là đáng sợ, dù là Hỏa Hoàng phải kiêng nể mấy phần.
- Không đúng, cái này không chỉ là Bất Hủ Kiếm Ý, cùng cái Sát Phạt Chi Kiếm kia có dị khúc đồng công chi diệu, dường như vượt quá Ý cảnh.
Tiêu Phàm đột nhiên mở hai mắt ra, tỉnh ngộ.
Hắn cảm thấy bản thân chạm đến cái gì, nhưng lại căn bản không có bắt được, nếu nói không lĩnh ngộ được gì thì lại cảm thấy trong lòng tràn đầy, loại cảm giác này khiến Tiêu Phàm như đang nếm dư vị mất mát lại thất vọng.
- Thôi được, lĩnh ngộ Ý cảnh xác thực cần cơ duyên, Bất Hủ Kiếm Ý có thể lãnh ngộ được Nhị Trọng đã không dễ dàng, huống hồ vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, Bất Hủ Kiếm Ý bao hàm toàn diện, có nó đối ứng, Hủy Diệt Chi Ý cùng Khoái Mạn Chi Ý cũng rất nhanh có thể đột phá Tam Trọng.
Tiêu Phàm không có lòng tham không đáy.
Hít sâu một cái nhìn về phía sau, Tiêu Phàm nhẹ nhàng vút qua, vừa hướng về hậu phương thối lui, quỷ dị là trên người hắn còn quấn từng đạo kiếm khí ba động, đem kiếm khí bên trong Kiếm Ý Cốc ngăn lại ở bên ngoài.
Kể từ đó, Tiêu Phàm tự nhiên cũng có thể lăng không phi hành.
Mấy cái lắc mình, Tiêu Phàm liền xuất hiện ở trên một bên bờ hồ, tu sĩ khác sớm đã trợn mắt hốc mồm, còn tưởng bản thân nhìn thấy quỷ, những người trước đó đó châm chọc Tiêu Phàm, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Không ít người phát hiện khí tức trên người Tiêu Phàm càng mạnh.
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Phong Lang cùng Ảnh Phong đang đứng ở trên ụ đá hơn 80, phát hiện hai người còn đang tiếp tục tiến lên, Tiêu Phàm không quấy rầy, quay người liền rời Kiếm Ý Cốc.
Ở chỗ này, với thực lực Ảnh Phong cùng Phong Lang, có thể uy hiếp sinh mệnh bọn hắn cũng không nhiều, hơn nữa hiện tại toàn bộ Chiến Hồn Học Viện đều biết Tiêu Phàm hắn đáng sợ, khẳng định cũng không dám ứng phó huynh đệ hắn.
Trở lại Thần Châm Các đã là lúc xế chiều, Tiêu Phàm vừa mới đi vào đại sảnh, Lê Ngự liền lập tức đi tới.
- Sư huynh, ngươi rốt cục trở về.
Sắc mặt Lê Ngự có chút lo lắng nói.
- Làm sao, có chuyện gì sao?
Tiêu Phàm nghi ngờ nói.
- Hôm qua, Trầm Chấn Đào đến một chuyến, muốn ta đem cái này giao cho ngươi.
Tần Mặc lúc trước cùng Trầm Chấn Đào bên ngoài Đại Yến Vân Thành kề vai chiến đấu, hai người tự nhiên cũng nhận biết.
Nói xong, Tần Mặc lấy ra một phong thư đưa cho Tiêu Phàm.
Mới đầu Tiêu Phàm còn không cảm thấy cái gì, có điều khi hắn nhận được thư lại nhìn thấy bốn chữ: Tam Đệ thân khải!
- Lăng Phong gửi thư?
Tiêu Phàm híp đôi mắt một cái, sau đó nhìn xem Tần Mặc nói:
- Lúc Trầm bá đi nói gì sao?
- Không có, hôm qua hắn cố ý đến nơi này xử lý chút việc, hôm nay cũng đã chạy về Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Tần Mặc lắc đầu nói:
- Ngươi muốn hỏi hắn cái gì, chỉ có về Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
- Ta biết.
Tiêu Phàm cầm tin đi vào hậu viện, tới trong phòng, lúc này mới nhìn thư trong tay, tại chỗ mở phong thư có một cỗ Hồn Lực riêng biệt lưu chuyển lên, khí tức này rất quen thuộc, đúng là Lăng Phong.
Nếu như thư bị người phá hư, hoặc là nhìn lén, cỗ Hồn Lực này sẽ tiêu tán ra, theo như suy đoán, Tiêu Phàm biết thư này hẳn không làm giả.
Xé phong thư ra, Tiêu Phàm lúc này mới xem nội dung thư:
...
Lão Tam: Nghe nói ngươi rốt cục đột phá Chiến Hoàng cảnh, đều nhanh vượt qua cả ta, đúng rồi, cái tên Bàn Tử chết tiệt kia thế nào, không bị tên cháu trai Nam Cung Thiên Dật kia đánh cho tàn chứ?
Ngươi yên tâm, Thi Vũ ta giờ thay ngươi trông nom rất tốt, cho dù là con ba ba nào cũng đừng hòng động đến.
Mặt khác, không đến một năm nữa Thánh Thành đi Cửu Đại Đế Triều tuyển người, nhớ kỹ nhất định phải tới Thánh Thành, nhất định! Nhất định!
Đến lúc đó, ta thay ngươi đón tiếp!
Còn tên Bàn Tử chết tiệt có tới hay không thì tùy hắn, dù sao còn có cái Đại Ly Đế Triều to lớn kia cho hắn giày vò, tạm thời cứ như vậy đi.
...
Lời nói không nhiều, phía sau kí tên hai chữ "Lăng Phong", nội dung thư này ngược lại cũng giống phong cách Lăng Phong.
Tiêu Phàm lặp đi lặp lại đem thư xem mấy lần, xem ra nội dung thư này hẳn là ba tháng trước, lúc tin tức Tiêu Phàm đại náo Quý Tộc Yến Hội truyền đến các Đại Hoàng Triều, sau đó Trầm Chấn Đào mới đem sự tình bản thân nói cho Lăng Phong.
Cho nên Lăng Phong biết, vẫn là sự tình ba tháng trước đó.
Nhìn nội dung trong thư, Tiêu Phàm thỉnh thoảng thoải mái cười một tiếng, thỉnh thoảng cau mày, lặp đi lặp lại ý tứ trong thư.
- Lão Đại bảo cho ta nhất định phải đi Thánh Thành, hơn nữa còn cường điệu ba lần, xem ra tình hình cũng không như hắn nói tốt đến như vậy.
Tiêu Phàm cau mày một cái, hít sâu một hơi nói.
- Lão Đại chỉ nói đến sự tình của ba chúng ta, về phần sự tình bản thân hắn chỉ là sơ lược, tiết lộ hắn đột phá đến Chiến Hoàng, hoặc là có mấy lời hắn cũng không tiện nói ra trong thư?
Tiêu Phàm híp hai mắt, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem thư cất đi.
- Còn có hơn nửa năm, Vô Song Thánh Thành, Tiêu Phàm ta nhất định đi, Tiểu Ma Nữ, Lão Đại, các ngươi đợi thêm nửa năm.