Vô Thượng Sát Thần

Chương 67: Tiến Vào Hồn Thú Sơn Mạch



Bảy ngày thấm thoát trôi qua, Tiêu Phàm vẫn một mực luyện dược bên trong phòng, mùi thuốc ngút trời nhưng quỷ dị là mấy ngày nay Phúc bá cũng không có tra tấn bọn hắn.

Ngày thứ bảy, hăn rốt cục luyện hết đám Dược Tài chất đầy bốn chiếc xe ngựa kia, cả người Tiêu Phàm bẩn thỉu tựa như già thêm mười mấy tuổi, mà hiện tại hắn chỉ mới có mười sáu tuổi a.

- 100 bình Thối Hồn Dịch, 60 bình Kim Sáng Dịch, 80 bình Mỹ Dung Dịch, luyện dược này đúng là công việc không phải cho con người làm, khó trách mọi người đều nói Luyện Dược Sư là những tên cổ quái nhất, cả năm đều ru rú chế thuốc không thành quái nhân mới lạ.

Tiêu Phàm cười khổ, qua bảy ngày hắn gầy đi không ít, sau khi tắm rửa dọn dẹp sạch sẽ hết hắn mới dám đi gặp mọi người.

Hôm nay Trầm bá đến cũng rất đùng giờ, mấy ngày nay hắn đều kích động đến mức không ngủ được, hắn một mực nghĩ đến dược phương trong tay Tiêu Phàm.

- Lăng thiếu, Tiêu thiếu.

Trầm bá cười tủm tỉm nói.

- Những dược dịch này ngươi mang đi a.

Tiêu Phàm mỗi thứ giữ lại mười bình, còn lại đều giao hết cho Trầm bá, cũng đem dược phương cùng phương pháp phối chế nói cho hắn.

Trầm bá cười đến không ngậm miệng được, cẩn thận từng li từng tí thu hồi hơn 200 bình dược dịch, sau khi ký hiệp nghị với Lâm Dịch lại lấy ra một tấm Hồn Thạch Tạp đưa cho Tiêu Phàm nói:

- Trong này có 500 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, là một chút tâm ý của Lăng Vân Thương Hội, những Dược Tài mà Tiêu thiếu cần lão phu đã để hết ở bên ngoài.

- Vậy thì cám ơn Trầm bá.

Tiêu Phàm cười nói, hắn hiện tại đang cần Hồn Thạch nên sẽ không khách khí.

- Ha ha, cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề học phí.

Sau khi Trầm bá rời đi, Bàn Tử hưng phấn nhảy dựng lên cười ha ha.

- Lão Tam, ngươi mua những Dược Tài kia để làm gì?

Lăng Phong lại thập phần bình tĩnh, 90 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch chỉ có thể mua năm phần Dược Tài, giá trị thế này cũng có thể đoán sơ.

- Đây là những thứ cần để luyện chế một thứ, thứ này có thể tăng cường Hồn Lực của chúng ta, sắp đến cuộc đi săn mùa thu rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút.

Tiêu Phàm không có giấu diếm.

- Không phải Thối Hồn Dịch?

Tiểu Ma Nữ nghi ngờ nói.

- Thối Hồn Dịch?

Tiêu Phàm vẻ mặt coi thường, nói:

- Thối Hồn Dịch nếu so sánh với nó thì chỉ là rác rưởi mà thôi.

- Rác rưởi?

Ba người nghe vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả Tứ Phẩm dược dịch đều là rác rưởi? Bọn hắn phát hiện mình đã ngày càng nhìn không thấu Tiêu Phàm rồi.

Tiêu Phàm ngửa đầu nhìn trời nói:

- Chỉ là bây giờ còn thiếu một vị chủ dược Huyết Tinh Thảo, Trầm bá cũng nói, chỉ có bên trong Hồn Thú Sơn Mạch mới có.

- Sợ éo gì, chúng ta đi vào Hồn Thú Sơn Mạch kiếm là được.

Bàn Tử không sợ trời không sợ đất.

- Thi Vũ, ngươi lưu tại học viện, ta và Lão Nhị Lão Tam đi?

Lăng Phong quan tâm nhìn Tiểu Ma Nữ, sợ nàng có gì ngoài ý muốn.

Nhưng mà Tiểu Ma Nữ lại không cảm kích chút nào, nói:

- Đồ lưu manh ở đâu ta liền ở đó.

Tiêu Phàm vội vàng trốn sang một bên, hắn quả thật sợ Tiểu Ma Nữ xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa mình và Lăng Phong vừa mới cải thiện một chút nếu như lại xảy ra chuyện gì thì há không phải lại biến thành tình địch?

- Vậy thì đi thôi, có ta ở đây nhất định sẽ không để ai làm tổn thương ngươi.

Lăng Phong cũng không tức giận, ngược lại một mặt nhu tình nhìn Tiểu Ma Nữ.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tiêu Phàm có chút buồn bực, trong lúc nhất thời không biết vì sao lại cảm thấy khó chịu, hô hấp cũng khó khăn.

- Bỏ mọe, không phải ta đã thích Tiểu Ma Nữ rồi chứ?

Tiêu Phàm trong lòng cổ quái tự hỏi, hắn nhìn Tiểu Ma Nữ một lượt thần nghĩ:

- Trước lõm sau lồi, dáng người quả thật không tệ, khuôn mặt cũng hoàn mỹ, chỉ là tính tình kém một chút.

- Có nên nói với Phúc bá một tiếng không?

Bàn Tử gãi đầu một cái, hắn đã bị đám Phúc bá lưu lại bóng đen tâm lý rồi.

- Không cần, Phúc bá chiều tối mới trở về, huống chi nếu như hắn không đáp ứng thì phải làm sao?

Tiểu Ma Nữ hận không thể lập tức tiến vào Hồn Thú Sơn Mạch, nàng làm muốn đi báo cho Phúc bá biết.

- Thi Vũ nói rất đúng, vậy thì lưu lại một tờ giấy a.

Lăng Phong ngẫm nghĩ lưu một tờ giấy lại, trên đó ghi rõ bọn hắn đã tiến vào Hồn Thú Sơn Mạch.

Sau đó bốn người len lén mang theo Tiểu Kim vụng trộm tránh khỏi đường chính rời khỏi Yến Thành tiến về Hồn Thú Sơn Mạch, hình như gần đây đắc tội hơi nhiều người.

Hồn Thú Sơn Mạch cách Yến Thành khoảng trăm dặm, trùng điệp vô biên, trải dài không biết bao nhiêu dặm, nơi này không thuộc về bất kỳ thế lực nào, có vài cái Vương Triều được dựng lên ở xung quanh Hồn Thú Sơn Mạch.

Hồn Thú ở đây rất nhiều, là nơi lý tưởng để tu sĩ tiến vào rèn luyện, nhưng bên trong lại không thiếu Lục Giai Hồn Thú, vì thế mà không có nhiều tu sĩ dám tiến vào sâu bên trong.

Thậm chí có lời đồn, bên trong Hồn Thú Sơn Mạch có cả Thất Giai Hồn Thú, chỗ đó chính là cấm địa của nhân tộc, cho dù là cường giả Chiến Hoàng cũng không dám tùy tiện đặt chân vào.

Bên trong khu rừng, lá cây trùng thiên hoàn toàn che đi ánh sáng, chỉ có một vài tia sáng xuyên qua soi rọi xuống mặt đất làm cho không gian thêm mộng huyễn, trong không khí u ám ẩm ướt này tràn ngập mùi hôi thối.

Đám người Tiêu Phàm chun mũi không khỏi cau mày một cái, còn Tiểu Kim lại như cá thả vào nước, hưng phấn vô cùng, Hồn Thú vốn nên thuộc về sơn lâm, nơi này mới thật sụ là nhà của bọn chúng.

Hiện tại đã qua mấy tháng, thân hình Tiểu Kim lại có biến hóa mới, dài hai mét ngang một mét, nhìn qua uy phong lẫm liệt, rất có khí chất của Thú Vương, tùy thời đều khả năng đột phá cảnh giới Tứ Giai.

Mấy người thương lượng một phen, Tiêu Phàm và Tiểu Kim đi phía trước dò đường, Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử ở giữa, Lăng Phong đi cuối cùng, tiến vào Hồn Thú Sơn Mạch nhất định phải luôn cảnh giác cẩn thận bị Hồn Thú tập kích.

Lấy thực lực bốn người hiện tại cộng thêm Tiểu Kim thì Tứ Giai Hồn Thú bình thường đối với bọn hắn không có uy hiếp, nhưng nếu gặp phải Ngũ Giai Hồn Thú thì cũng đành cong đít bỏ chạy.

Tiêu Phàm phóng xuất Hồn Lực tản ra bốn phía, ở đây tầm nhìn hoàn toàn bị hạn chế, chỉ có sử dụng Hồn Lực mới có thể quan sát rõ ràng.

Tại bên ngoài tùng lâm, nhóm Tiêu Phàm đi rất nhanh, nơi này thường xuyên có người xuất thủ nên cả đám cũng không lo lắng bị Hồn Thú tập kích, hơn nữa phẩm giai Hồn Thú bên ngoài cũng khá thấp, căn bản không có chút uy hiếp nào.

Mấy người hành tẩu ba canh giờ dần đi chậm lại, càng vào bên trong thì khí tức càng trở nên âm trầm quỷ dị, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng của Hồn Thú gào thét, cả bọn thần kinh căng lên, cảnh giác từng chút một.

- Mọi người tận lực đi chậm lại, âm thanh rất dễ thu hút Hồn Thú.

Lăng Phong nhắc nhở mọi người.

- Đó là?

Đột nhiên Tiêu Phàm dừng lại, hắn nhìn cảnh tượng phía xa không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy thi thể bốn nam ba nữ đang treo trên một cái cây cao bảy tám mét, thi thể đã thối rữa hơn nữa còn không hoàn chỉnh hình như đã bị Hồn Thú cắn xé qua.

Trong đó một tên nam nhân bị moi mắt ra, một tên nam tử khác bụng bị xé rách làm nội tạng rải đầy một chỗ, ba nữ tử trên người không mảnh vải che thân, hiển nhiên là bị người lăng nhục rồi giết chết.

Đây chắc hẳn là những người tiến vào Hồn Thú Sơn Mạch lịch luyện sau đó bị người khác giết rồi treo lên trên cây, bộ dáng cực kỳ thê thảm.

- Thủ đoạn quá tàn nhẫn!

Tiểu Ma Nữ bưng lấy miệng cố gắn không nôn ra, nàng không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng huyết tinh phía trước.

- Giết người bất quá dùng một đao, phải thù hận lớn như thế nào mới có thể làm như thế.

Bàn Tử cau mày một cái.

- Đã chết khoảng ba bốn ngày.

Trên người Lăng Phong vô cùng băng lãnh.

- Không có quá nhiều dấu vết đánh nhau, thực lực chênh lệch rất xa, kẻ giết người này thực lực hẳn là rất cao.

Tiêu Phàm đến bên cạnh thi thể, thần sắc bình tĩnh cẩn thận phân tích.