Vô Thường

Chương 115: Càn quấy



Bốn người Cự Kiếm Môn hoàn toàn chưa từng nghe qua cái tên Diệp Trầm Thu lần nào, nhưng Bạch Đế thành thì họ đã sớm nghe danh.

Bọn họ hiện tại ù ù cạc cạc, không hiểu được tại sao người của Bạch Đế thành lại chạy tới đây làm gì? Lại còn muốn dây vào chuyện này.

Bất quá bốn người đều là hạng người khôn khéo, hiển nhiên sẽ không bị một câu nói của Đường Phong dọa, Lục Định Xuyên mở miệng hỏi:

- ngươi nói ngươi là người của Bạch Đế thành, có chứng cớ gì không?

- Lời nói của ta chính là chứng cớ!

Vẻ lãnh lệ lại xuất hiện trên mặt Đường Phong, trầm giọng đáp, bộ dạng cứ như hắn thật sự là người xuất thân từ thế lực đứng đầu Lý Đường đế quốc vậy.

Hắn bây giờ chỉ muốn cùng đám người này khua môi múa mép một hồi, kéo dài thời gian càng dài càng tốt.

Nhưng sự thật không được như mong đợi, ngay lúc bốn vị phó đường chủ đang bận suy nghĩ xem nên làm thế nào, đột nhiên có một giọng nói truyền tới:

- Đừng nghe hắn nói bậy, hắn là Đường Phong, ta đã gặp hắn một lần!

Đường Phong nhìn lại nơi phát ra thanh âm, vừa hay lại phát hiện một gương mặt có chút quen thuộc, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình dạng của tên tiểu nhị trong Tập Nguyên Đường ngày đó.

Việc sắp thành lại hỏng! Đường Phong không sao ngờ được, trong hai ngàn người này lại có một kẻ đã gặp qua hơn nữa còn nhớ được mặt mình! Tên tiểu nhị này vừa dứt lời, một thanh phi đao liền vô thanh vô tức cắm vào yết hầu của hắn, Đường Phong lạnh giọng nói:

- Lắm lời!

Sắc mặt của bốn vị phó đường chủ lại biến đổi, không chỉ vì Đường Phong bỡn cợt họ, mà còn vì chuôi phi đao xuất hiện quá quỷ dị kia, nếu không phải bọn họ đang nhìn chằm chàm Đường Phong thì cũng không thể nào phát hiện được, dù là thế nhưng bọn chi thấy lướt qua mà thôi, bàn tay Đường Phong chỉ vẫy nhẹ một cái thì người kia đã mất mạng.

- Tiểu tặc to gan!

Một tiếng gầm lớn truyền ra, một nam nhân bộ dạng đầu trâu mắt chuột lập tức chạy ra từ trong đám người bên phải.

nam nhân này nhảy lên tại chỗ, trường kiếm trên tay kéo thành một màn kiếm bạc, bổ xuống đầu Đường Phong.

Thân thể còn đang lơ lửng giữa không trung, trên miệng đã phát ra tiếng hét phẫn nộ, cương khí toàn thân dũng động, trên mũi kiếm lóe ra một đoạn thanh cương mang theo tiếng xé gió.

Thực lực của nam nhân này là Huyền giai hạ phẩm, không cao không thấp.

Nhưng hắn tự cho bản thân mình đối phó với Đường Phong thì dễ như trở bàn tay.

Hắn cũng không có nhãn lực tốt như bốn vị phó đường chủ, tự nhiên không thể nhìn ra Bạch Tiểu Lại là Thiên giai, trong lòng thầm nghĩ bất quá chỉ có hai kẻ chặn đường mà thôi, trực tiếp giết đi là xong chứ gì? Nếu hắn có thể nhìn ra Bạch Tiểu Lại là Thiên giai, nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Hắn vừa nói xong câu kia, thân thể vẫn còn giữa không trung, đột nhiên trừng lớn hai mắt, hét lên một tiếng.

Tiếng hét vô cùng thê thảm, ngay sau đó, hắn buông trường kiếm trong tay ra, hai tay bưng kín đũng quần của mình, rơi thẳng từ trên không xuống đất, cuộn người lại như con tôm, sắc mặt nháy mắt liên tục biến màu, trông qua có vẻ khá khôi hài.

Cả đám người đứng dưới cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì bọn họ hoàn toàn không thấy bất kỳ thứ gì tấn công đồng bạn của mình cả, giống như là tự hắn ngã từ trên không xuống vậy.

chỉ có mấy Địa giai cao thủ trong chớp mắt vừa rồi mới cảm nhận được, một đọa kình phong bắn ra từ tay Đường Phong, bắn vào hạ bộ của nam nhân này.

Đau đớn ở nơi đó đủ để khiến người ta thống khổ, huống chi Đường Phong lại đánh vào nhược điểm của nam nhân, nơi này cũng như mắt vậy, cương khí hộ thân căn bản không phòng hộ được, trừ phi có tu luyện loại công pháp đặc biệt nào đó.

không tới ba giây, sắc mặt nam nhân này liền tím ngắt, miệng sùi bọt mép, cả người ro rút lại, bất tỉnh nhân sự.

Hắn vẫn chưa chết, chỉ có điều nếu không nhanh chóng xử lý, đợi nơi ấy ứ máu lại thì chỗ đó coi như phế.

Bốn vị phó đường chủ nhìn một hồi liền cảm thấy... đau trứng! Nhưng bọn họ sẽ không ra tay cứu trị một kẻ xa lạ làm gì.

- Đường Phong, ngươi thật to gan!

Ngô Bất Phá lớn tiếng quát.

- Ngô phó đường chủ đúng không?

Đường Phong mỉm cười,

- Cửu ngưỡng.

Ngô Bất Phá đang chuẩn bị hạ lệnh tấn công Đường Phong và Bạch Tiểu Lại, dù đối phương có là Thiên giai đi nữa thì cũng có gánh nặng là một tên tiểu tử luyện cương bát phẩm.

Song quyền nan địch tứ thủ, nếu thật sự tấn công thì hai người này tuyệt đối không thể địch lại đại quân hai ngàn năm trăm người.

Nhưng sau khi nghe được mấy lời này của Đường Phong, Ngô Bất Phá cũng không nén nổi kinh ngạc:

- Ngươi biết ta?

Dù ở Cự Kiếm Môn Ngô Bất Phá là một phó đường chủ, địa vị cũng không thấp, nhưng hắn cũng không ngu ngốc tới mức cho rằng thanh danh của mình đủ lớn để truyền tới Thiên Tú, khiến người của Thiên Tú đều biết rõ.

Đường Phong cười gian một chốc, hạ giọng nói:

- Ngô phó đường chủ, chúng ta đều là người một nhà, ngài cũng đừng giả bộ không biết nữa.

Sắc mặt Ngô Bất Phá liền khó coi:

- Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?

Đường Phong bình tĩnh cười, hạ giọng nói:

- Đêm qua Vạn đường chủ bí mật tới truyền tin, nói hết tất cả kế hoạch cho Bạch tông chủ nghe rồi, may là có Vạn đường chủ nên Thiên Tú mới có thể bố trí kịp lúc, bên Dạ Vũ hồ đều có cao thủ tiếp đãi Biên môn chủ và các vị đường chủ khác. Ngô phó đường chủ, việc này không nên chậm trễ, xin ngài hạ lệnh cho đệ tử Vạn Kiếm đường bắt đầu hành động đi, chỉ cần giảo loạn hai ngàn năm trăm người này, tới lúc đó Thiên Tú nhất định sẽ giết sạch đám người chống đối các ngươi, Cự Kiếm Môn cũng sẽ thuộc về ngươi và Vạn đường chủ, loại cảm giác dưới một người, trên vạn người thế này có tuyệt không?

Vừa nói vừa quay đầu lại chỉ vào đám người đứng trước đại môn của Thiên Tú mà nói:

- Ngô phó đường chủ ngươi nhìn xem, chỉ cần bên này các ngươi vừa hành động thì đệ tử Thiên Tú sẽ lập tức tới hỗ trợ, ngươi cứ yên tâm, tuy Thiên Tú đệ tử đều là nữ nhân nhưng nói một là một, hai là hai, nhất định sẽ không để minh hữu chiến đấu một mình đâu.

Nhìn thấy Đường Phong vươn tay chỉ về phía này, gánh nặng trong lòng Dịch Nhược Thần liền vơi bớt, nhẹ giọng nói với hai vị trưởng lão còn lại:

- Kỳ lạ, không phải mới vừa rồi Phong Nhi đã giết hai người sao? Sao bây giờ lại hòa hợp êm thấm, nói nói cười cười thế này?

Thiết Lạc Hồng và Hàn Nhu cũng mờ mịt không rõ, Hàn Nhu nói:

- Có thể là lời khuyên nhủ của Phong Nhi thật sự có hiệu quả. Nếu không thì sao bọn họ lại không ra lệnh tiến công?

Thiết Lạc Hồng cũng gật đầu phụ họa:

- Đúng là chúng ta đã quá xem thường Phong Nhi, không ngờ công phu mồm mép của hắn cũng lợi hại như vậy, cư nhiên có thể thuyết phục đối phương.

Dịch Nhược Thần nói:

- Bây giờ nhìn xem Phong Nhi có thể thuyết phục được bao nhiêu người rời đi.

Bên này, Đường Phong cật lực đè thấp thanh âm. Nhưng bốn vị phó đường chủ nguyên bản đứng chung một chỗ, một khi Ngô Bất Phá đã nghe được thì ba người kia cũng có thể nghe được.

Đường Phong vừa nói xong thì ba người kia liền cảnh giác nhìn chằm chằm Ngô Bất Phá, chậm rãi kéo dài khoảng cách giữa họ, Ngô Bất Phá thẹn quá hóa giận:

- Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Các vị sư đệ, các ngươi ngàn vạn lần không được trúng gian kế của hắn!

Lục Định Xuyên nhìn Ngô Bất Phá với ánh mắt tóe lửa, lạnh giọng nói:

- Ngô sư huynh, nếu sự tình không phải như lời hắn nói thì sao hắn lại biết được bố trí của ta bên phía Dạ Vũ hồ?