Vô Thường

Chương 1157: Kế trong kế, mục tiêu là ai?




Từ hình ảnh phản xạ trên bội kiếm của mình, Chiến Kiền có thể thấy rõ ràng, ma đầu lấy một tốc độ rút kiếm nhanh chóng vô cùng, kiếm ý kinh thiên phủ xuống, một điểm quang mang hiện lên, Chiến Kiền liền cảm thấy cương khí hộ thân bị xuyên thủng, ngay sau đó liền đau xót, một cổ kiếm khí sắc bén vô cùng xé rách sau lưng, xâm nhập vào trong cơ thể.

Không hổ là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, bị Vô Cực Kinh Mang Kiếm đánh trúng, Chiến Kiền vẫn không có nguy hiểm về tính mạng, chỉ bất quá sau lưng máu chảy đầm đìa, vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương cốt, kiếm khí nhập vào trong cơ thể, muốn hóa giải nó sợ rằng phải tốn rất nhiều sức lực.

Không đợi Chiến Kiền có ý niệm may mắn trong đầu, giữa không trung truyền đến một trận âm thanh thảm thiết, đó là tiếng động của hơn hai trăm thanh ám khí dưới sự điều khiển của Đường Phong, đánh tới Chiến Kiền.

- Súc sinh!

Chiến Kiền bị Đường Phong tính toán, thẹn quá thành giận, không chút nào cố kỵ thương thế của mình, nổi giận gầm lên một tiếng, thực lực mạnh mẽ hoàn toàn bạo phát, cương khí từ trong cơ thể hung mãnh phá ra như cuồng phong, hơn hai trăm thanh ám khí dĩ nhiên không kịp đánh tới trên người hắn liền bị đẩy ra.

Một kích của Đường Phong không thành công, nhưng lại cười đến bình tĩnh.

Bởi vì dưới sự khống chế của Chung Lộ, Vân Ảnh Kim Sai đã đánh lại theo kiểu hồi mã thương, thẳng tắp đâm tới trái tim Chiến Kiền.

Cương khí hộ thân của Chiến Kiền bị Vô Cực Kinh Mang Kiếm đánh vỡ, vừa rồi để chống đỡ hơn hai trăm thanh ám khí càng bạo phát hung mãnh một lần, có thể nói giờ khắc này căn bản không có năng lực phòng hộ, hắn chỉ có thể dựa vào cường độ thân thể của cảnh giới Linh Giai thượng phẩm mà thôi.

Ngay cả thi thể hơn mười bộ Dược Thi Vân Ảnh Kim Sai còn có thể đâm thủng, huống chi thân thể Chiến Kiền.

Cũng may kinh nghiệm chiến đấu của Chiến Kiền phong phú vô cùng, tại tình huống ngàn cân treo sợi tóc liền hơi nhích người, ý đồ tránh ra công kích của Vân Ảnh Kim Sai.

Thế nhưng tốc độ của cái trâm cài này thực sự quá nhanh rồi, không đợi Chiến Kiền hoàn toàn né tránh đã xuyên thủng thân thể hắn, để lại một lỗ thủng đầy máu trên ngực hắn.

- Kiền trưởng lão!

Chiến Vô Song sợ hãn than, nhanh chóng tiến lên đoạt Chiến Kiền trở về, rất sợ Đường Phong âm tàn hạ sát thủ.

Tình cảnh vắng vẻ một mảnh, chỉ còn lại tiếng thở giống như gió và tiếng ho khan của Chiến Kiền quang quẩn, trong lòng mỗi người đều cảm thấy nặng trịch, ánh mắt nhìn Đường Phong tràn đấy ý sợ hãi.

Đường Phong ngạo nghễ đứng ngay tại chỗ, tuy rằng máu vẫn chảy đầm đìa, dáng dấp thê lương, nhưng ánh mắt kia phảng phất giống như chim diều hâu trên trời bễ nghễ quan sát mọi người dưới đất.

Không ai còn dám ra tay đối với Đường Phong, bốn thế lực lớn liệp hợp lại cùng một chỗ, hơn trăm vị cao thủ Linh Giai, đầu tiên là Phong Tiếu Thiên bị thương, hiện tại lại tổn hại Chiến Kiền, tuy rằng hai người chưa mất đi tính mệnh, nhưng thân thể thương nặng bày ra trước mắt mọi người, hai vị có được cảnh giới Linh Giai thượng phẩm đều gặp phải hoàn cảnh như vậy, ai còn dám tiến lên?

- Ma đầu, ngươi tính toán thật giỏi!

Chiến Kiền nhổ ra bọt máu, oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong, ngực phải của hắn bị xuyên thủng, phổi bị hao tổn, ngay cả hô hấp đều bị ảnh hưởng.

- Kiền trưởng lão quá khen!

Đường Phong cười lạnh một tiếng, nhìn quanh bốn phía, bị ánh mắt của hắn vừa nhìn, mọi người đều lui lại phía sau một bước.

- Các ngươi muốn tính mệnh của Đường mỗ, Đường mỗ tự nhiên cũng có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, có trách chỉ trách chỉ số thông minh của Kiền trưởng lão ngươi quá thấp, âm mưu đơn giản như vậy cũng không thể nhìn thấu.

Chiến Kiền sống lâu như vậy, còn chưa bao giờ bị người ta coi thường như thế. Cái gì gọi là chỉ số thông minh quá thấp? Đó không phải là bị thiểu não sao? Nghe xong những lời này nhất thời máu chảy lên não, lại phun ra một ngụm máu tươi.

- Trưởng lão đừng nổi giận quá nhiều, nếu không cẩn thận chết mất, vậy thì khó nói rồi.

Lời nói Đường Phong vô cùng ác độc, ước gì trược tiếp để cho Chiến Kiền tức chết cho xong.

Chiến Vô Song nhìn đám người cao thủ sững sờ đững yên tại chỗ không dám nhúc nhích giận giữ quát:

- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Ma đầu đã nỏ mạnh hết đà, chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn, còn không mau tiến lên?

Không ít người liếc mắt oán giận nhìn Chiến Vô Song, ở đây chỉ có một phần tư số người là người của Chiến gia hắn, số còn lại không phải đệ tử Chiến gia, cần gì phải nghe mệnh lệnh của Chiến Vô Song?

Cái gì gọi là nỏ mạnh hết đà? Vừa rồi lúc Chiến Kiền ra tay, Đường Phong cũng là nỏ mạnh hết đà, nhưng cũng đủ để tính toán Chiến Kiền? Ai có thể làm chứng lúc này không phải Đường Phong đang diễn trò?

Nếu Chiến Vô Song có dũng khí là người đầu tiên tấn công Đường Phong, khả năng sẽ có thể tăng lên một chút sĩ khí, nhưng hiện tại hắn chỉ kêu gọi một tiếng, cho dù là ai cũng sẽ không nghe hắn nữa, ngay cả đệ tử của Chiến gia cũng đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, huống chi những người khác?

Chỉ là Chiến Vô Song có lá gan này sao?

Hắn không! Mặc dù hắn biết khẳng định Đường Phong không còn nhiều ít chiến lực, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện xông lên, tình cảnh hai vị Linh Giai thượng phẩm gặp phải hiện ra trước mắt, hắn tự hỏi tuy rằng mình không tồi, nhưng còn không đạt được trình độ của Phong Tiếu Thiên và Chiến Kiền.

Hơn nữa, lúc này để cho mọi người kiêng kỵ không chỉ riêng gì ma đầu Đường Phong, còn có đạo kim quang kia của Chung Lộ. Ai đều không thấy rõ đạo kim quang kia là cái gì, nhưng có thể xuyên thủng ngực Chiến Kiền nhưng lại sờ sờ ra đó.

Cho nên, một tiếng hô này của Chiến Vô Song căn bản không người trả lời, không thể nghi ngờ là có chút cảm giác giống như vở hài kịch.

- Chư vị còn muốn đánh sao?

Đường Phong lạnh lùng quét nhìn bốn phía, thấy không có người trả lời liền cười lạnh nói:

- Không nói nữa bản thiếu gia đi đây!

Nhân số đám người này rất nhiều, bọn họ khiếp sợ dâm uy của Đường Phong không dám tiến lên, nhưng Đường Phong cũng không làm gì được bọn họ, đánh tiếp nữa, Đường Phong tự nhiên có thể giết chết không ít người, nhưng bản thân cũng sẽ bị biển người bao phủ.

Hơn nữa, mục đích của Đường Phong vốn không phải những người này, hắn thủy chung, luôn luôn để chủ ý đánh vào trên người Phong Tiếu Thiên và Chiến Kiền. Chỉ cần đánh ngã hai vị Linh Giai thượng phẩm, chính mình có thể thoát thân bình yên, mà hiện tại mục đích không thể nghi ngờ đã đạt được rồi. Điều duy nhất làm cho hắn có chút tiếc nuối chính là không thể giết chết bất luận một người trong bọn họ.

- Lộ nhi, chúng ta đi!

Đường Phong nắm tay Chung Lộ, lặng lẽ đi ra ngoài.