Vô Thường

Chương 174: Ta thua rồi!!!



Chỉ chốc lát sau, song phương lại đánh nhau một quyền, lại một lần nữa ngã bay ra ngoài.

Không có bất kỳ chiêu thúc hoa lệ hay kỹ xảo nào, hai người đều dựa vào lực đạo, sức mạnh mà đánh đấm với nhau, tìm kiếm thời cơ để cho đối phương một kích.

Nắm đấm của cả hai đều đã đỏ lên, máu tươi rỉ ra, không ai biết đau là gì, cũng không ai vì chút thương thế này mà dừng đòn tấn công của mình lại.

Cả đám cao thủ đứng đó quan chiến mà trong lòng run sợ, đây không phải trận chiến bình thường của người tu luyện, rõ ràng là hai con trâu đực đang đọ sức mới đúng!

Dương Xuân nhìn một chốc đột nhiên lại nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Đường Phong lộ ra một tia tán thưởng.

Coi như là hắn đã nhìn ra, Đường Phong liều mạng công kích như thế chính là muốn san bằng sự chênh lệch về kinh nghiệm chiến đấu của mình và Hàn Đông. Nếu như thật sự dùng chiêu thức thì mười tên Đường Phong cũng không phải là đối thủ của Hàn Đông. Nhưng loại tấn công trực tiếp thế này, cũng không cần kinh nghiệm chiến đấu gì cả, cho dù cần dùng thì cũng rất ít.

Còn Hàn Đông, chính là đang bị buộc phải cùng Đường Phong đối bính! Trong một đòn tấn công hung mãnh cuồng bạo đang lao tới, hắn bằng vào cảnh giới Hoàng giai thượng phẩm của mình, cho dù có kinh nghiệm cũng không cách nào thoát ra được.

Thiếu niên này cũng không phải loại chỉ biết nổi xung, đầu óc ngu si tứ chi phát triển như mình nghĩ, ngược lại còn biết dùng mưu kế. Dương Xuân nhẹ nhàng than thở một tiếng, hạt giống tốt như vậy, hắn vốn muốn chiêu dụ đối phương về Bạch Đế thành. Nhưng bây giờ xem ra thì ý nghĩ này đúng là không thể thực hiện được.

Hắn và đông thành chủ đánh một trận như vậy còn có thể tới Bạch Đế thành với mình sao? Hàn Đông làm sao có thể chấp nhận hắn được?

Hai tiếng “Binh” trầm đục truyền tới, hai người đang đánh nhau lại đánh lẫn nhau thêm một quyền nữa, trên không văng ra hai đạo máu tươi, hai người Đường Phong và Hàn Đông không biết lại bay ra ngoài tới lần thứ mấy.

Dù cho tố chất thân thể của Hàn Đông không tệ, nhưng bị đánh nhiều lần như vậy thì cũng chịu không nổi. Dù sao hắn đem thực lực áp chế ở cảnh giới Hoàng giai thượng phẩm, hộ chân cương khí không cách nào ngăn cản được thiết quyền của đối phương, cương khí ngấm vào trong người, hắn lại không thể phá vỡ quy tắc, chỉ có thể đưa thân ra hứng chịu.

Lảo đảo đứng dậy, Hàn Đông lau máu tươi ở khóe miệng, hung tợn nhìn Đường Phong. Hắn không ngờ được trận chiến này lại biến thành như vậy, hắn cũng không lường được Đường Phong ra tay lại ác độc và kiên cường như vậy.

Thắng bại vẫn chưa phân rõ, cho nên cả đám người đứng bên cnghj dù lo lắng đê phòng nhưng cũng không có ai bước ra ngăn cản.

Đường Phong cũng đưa tay lau máu tươi trên miệng mình, ngoài mặt thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, nhưng trong lòng hắn vui muốn chết. Hắn và Hàn Đông khác nhau, hai người mỗi lần vung quyền tấn công đối phương, mặc dù cũng là đấm vào người thật đấy. Nhưng trên người hắn chẳng hề hấn gì. Bất Phôi Giáp hắn mặc trên người đã trực tiếp ngăn cản cương khí của Hàn Đông lại bên ngoài, cho nên những gì Đường Phong phải thừa nhận chẳng qua chỉ là lực đạo của quả đấm mà thôi.

những gì Hàn Đông phải chịu không những là lực đạo quả đấm của mình, mà còn có cương khí ngấm vào thân!

Cứ thế mà so, rõ ràng là Đường Phong đã chiếm tiện nghi lớn, bởi vì mỗi chiêu sau này lại càng hung mãnh hơn.

Đánh này! chỉ có điều hắn không thể lộ ra vẻ vui mừng, còn một ngụm máu kia là chính hắn tự ép mình thổ ra, bằng không với tố chất thân thể của hắn bây giờ thì sao có thể bị mấy đòn này đả thương?

Ra vẻ yếu ớt đứng lên, hít vào một hơi thật sâu, Đường Phong nheo mắt, gầm lên một tiếng giận dữ, vọt tới chỗ Hàn Đông. Biểu hiện của Đường Phong bây giờ chính là những biểu hiện mà một Huyền giai hạ phẩm nên biểu hiện ra, ngay cả thực lực như vậy so với những người cùng cấp cũng có thể coi là phượng mao lân giác, nhưng vẫn có tồn tại, cũng không khiến người ta quá kinh hãi. người như vậy, chính là một hạt giống có tiềm lực rất tốt.

Trôi qua nửa nén nhang, một nén nhang, rồi một canh giờ trôi qua! Hai người vẫn chiến đấu như vậy, cứ lao tới đánh đối phương, sau đó lại văng ra, rồi lại tiếp tục xông vào, lặp đi lặp lại như thế.

Mỗi một lần đánh trúng đều dùng hết toàn lực, mỗi lần ngã nhào xuống cũng sẽ nhanh chóng bò dậy.

Vô luận là Đường Phong hay Hàn Đông. đều lộ ra vẻ kiệt sức, mỗi lần đứng dậy cước bộ đều lảo đảo, hai quả đấm không ngừng rỉ máu cũng run run theo.

Bọn họ bây giờ cũng đã không cách nào giữ được tốc độ vung quyền nhanh như lúc đầu nữa rồi, so với lúc đầu còn chậm hơn gấp mấy lần.

Sau một trận giao phong binh binh bốp, Đường Phong và Hàn Đông cũng đồng thời bỏ qua phòng thủ, đánh mạnh một quyền về phía đối phương.

Bất quá. lần này khác mấy lần trước ở chỗ, Hàn Đông vẫn nhắm ngay giữa ngực của Đường Phong, còn Đường Phong thì lại nhắm ngay trên mặt của Hàn Đông mà đấm.

Quả đấm còn chưa tới, kình khí phát ra cũng đủ khiến hai má của Hàn Đông đau rát rồi, một kích kia nếu đánh đúng thì gương mặt của mình ít nhất cũng sưng mất mấy ngày. Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là đánh trúng thì sẽ đả thương mặt, cũng có nghĩa là đánh trúng lòng tự ái!

Huống hồ gì Hàn Đông chính là đỏng thành chủ của Bạch Đế thành, sao có thể để một tên tiểu bối đánh trúng mặt được? Sau này lấy mặt mũi nào nhìn người khác.

Vừa nghĩ tới đây, quả đấm của Đường Phong thật sự đã nện trúng mặt Hàn Đông, đánh cho mắt của hắn cũng nổ đom đóm, miệng đầy vị mặn.

Cùng một khắc đó Đường Phong cũng bị Hàn Đông đánh trúng ngực, bất quá, trong lòng hắn bây giờ vui sướng biết chừng nào. Mấy lần giao phong lúc trước cũng chỉ là làm đau đối phương mà thôi, một quyền sau này, mục đích thật sự sau cùng của mình là muốn giúp cô cô báo thù!

Ha ha ha, đáng đời! Đường đường là một thành chủ trong Bạch Đế thành, cư nhiên lại bị một thiếu niên Huyền giai hạ phẩm đánh trúng mặt, ai nghe được cũng sẽ cảm thấy buồn cười.

- Tiểu tử muốn chết!

Hàn Đông thẹn quá hóa giận, trong nháy mắt bỏ dậy đã bỏ đi áp chế thực lực của mình, một lần nữa khôi phục cảnh giới Thiên giai thượng phẩm, khí thế hung mãnh đã áp tới chỗ Đường Phong.

Hắn thật sự bị chọc giận, những gì đang làm chẳng qua là phản ứng theo bản năng, hoàn toàn không nghĩ tới ước định lúc trước.

Thang Phi Tiếu lao tới chắn trước mặt Đường phong, lạnh lùng nhìn Hàn Đông.

Sau lưng, Tần Tứ Nương hao tổn khí lực một phen mới có thể đỡ Đường Phong đang thở hổn hển lên, Đường Phong hiện tại thoạt nhìn muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu, hai cánh tay vô lực buông thõng bên người, nửa người dựa lên Tần Tứ Nương. hai chân phảng phất như không có sức để đứng vững, trên ngực ướt đẫm một mảnh máu đen, mai mí mắt rũ xuống, phảng phất như bất kỳ lúc nào cũng sẽ ngất đi.

Nhìn ra được hắn bây giờ đã kiệt sức, không còn khả năng tiếp tục chiến đấu nữa. ừ, vẻ bề ngoài thoạt nhìn chính là bộ dạng này.

- ngươi muốn làm gì?

Thang Phi Tiếu nhìn chằm chằm vào Hàn Đông.

- Tứ đệ!

Dương Xuân không mở miệng nhắc một câu thì không được.

Hàn Đông chợt sửng sốt, liền nhận ra việc mình đang làm hiện tại có chỗ không đúng. trên mặt lúc xanh lúc hồng, nghiến răng nghiến lợi, siết chặt song quyền, tức giận tản đi một thân cương khí, thu lại khí thế, nhắm chặt hai mắt, trên mặt đầy vẻ không cam lòng. nhỏ giọng nói:

- Ta thua rồi!

Quả thực đã thua, mặc dù hắn đã áp chế thực lực bản thân xuống thấp hơn Đường Phong một cảnh giới, nhưng lấy thân phận của hắn mà chỉ có thể đánh ngang tay với Đường Phong thì cũng có thể coi như đã thua. Huống hồ gì, một quyền sau kia, Hàn Đông lại còn sử dụng khí của trình độ Thiên giai, trực tiếp phá vỡ quy tắc và ước định trước đó.