Vu Trung vừa đi vào liền cung kính gọi một tiếng, sau đó mới quay sang Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích hành lễ bảy bước.
Đường Phong gật nhẹ đầu, cười nói:
- không cần quá câu nệ!
Vu Trung ngây ngốc cười một cái, sau đó nói thẳng vào vấn đề:
- Phong thiếu gia, mấy tháng nay người không về, ta muốn báo cáo tình huống mấy tháng nay trong Tĩnh An thành cho người biết.
- Cứ nói ở đây đi, dù sao cũng không có người ngoài.
Vu Trung gật đầu, sau đó lấy ra một xấp kim phiếu từ ngực áo, còn có vài quyển sổ sách đưa tới:
- Dựa theo sự phân phó của ngài trước đây, ta đã thu nạp tất cả những thế lực trong Tĩnh An thành, cũng đã lũng loạn tất cả các song bài ở đó. Đây là lợi nhuận và sổ sách trong hai tháng nay, xin ngài xem qua!
Đường Phong cầm ngân phiếu trên tay, lại rút ra một phần trong đó đưa cho Vu Trung:
- Sổ sách ta không cần xem, phiền phức lắm, chỉ cần ngươi quản lý tốt là đủ rồi. Từ trước ta đã nói với ngươi, ta làm những chuyện này cũng không phải vì tiền. Thứ ta cần chính là mạng lưới tình báo, ngươi chỉ cần đem tất cả tin tức mình tìm kiếm được đưa tới Thiên Tú là được rồi.
Vu Trung chần chừ một lúc mới đưa tay tiếp nhận ngân phiếu, gật đầu nói:
- Chuyện này ta biết, hơn nữa cũng đang tiến hành. Mỗi ngày đều có tin tức trực tiếp đưa tới Thiên Tú, thông qua mấy đệ tử nội tông chuyển lên cho Bạch tông chủ.
- Vậy là được rồi.
- Bất quá...
Vu Trung ngập ngừng nói:
- Tuy tràng diện đã bị ta lũng loạn, nhưng chỉ có một nơi là ta ra tay quá muộn, đã bị Túy Xuân Lâu của người ta giành trước rồi.
Đường Phong nhướng mày:
- ngươi không tung ra tin tức nói là ta muốn chiếm lấy khu vực Tĩnh An thành sao?
Vu Trung xấu hổ nói:
- đã tung tin rồi, nhưng đối phương không sợ!
Đường Phong cười cười:
- lão bản đứng sau là ai?
Nếu không có chút năng lực thì sao có thể dám tranh miếng ăn với Đường Phong dưới trướng Thiên Tú được.
Vu Trung nói:
- Căn cứ theo tin tức ta dò la được thì tòa Túy Xuân Lâu này là sản nghiệp của Lưu Vân Tông.
Lưu Vân Tông? Đường Phong nhíu mày, tông môn này mình cũng đã nghe qua.
tiếp giáp cùng với Thiên Tú, thực lực coi như sàn sàn với Thiên Tú, chỉ có điều không ngờ được bọn họ lại dám thò tới Tĩnh An thành.
- Xem thường Thiên Tú toàn bộ đều là nữ nhân sao?
Đường Phong cười lạnh một tiếng.
cũng bởi vì là nữ nhân, cho nên mới không tiện quản những chuyện thế này, còn Lưu Vân Tông làm vậy rõ ràng là nhân cơ hội đục nước béo cò.
không còn gì để nghi ngờ, đây rõ ràng là khiêu khích chính diện, dù sao Đường Phong cũng đã nói rõ ra như vậy rồi, nhưng Túy Xuân Lâu vẫn không thèm nghe. Nói Đường Phong bá đạo cùng được, hèn hạ cũng được, nhưng những nơi phức tạp như vậy trong Tĩnh An thành, Đường Phong nhất định phải nắm chắc trong tay mình.
Nếu như Túy Xuân Lâu là do người thường mở thì Đường Phong cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Nhưng đây lại là do Lưu Vân tông mở ra, Lưu Vân Tông cùng có địa bàn của mình, dựa vào cái gì lại dám đưa tay vào nồi cơm của mình?
Thấy thần sắc của Đường Phong không đucợ tốt, Vu Trung vội nói:
- Ta cùng là sợ làm phiền tới Thiên Tú nên mới tạm thời không để ý tới bọn họ, chờ Phong thiếu gia ngài trở về ra quyết định.
- Không có gì phiền cả.
Đường Phong thản nhiên nói:
- những sinh ý này của Lưu Vân tông cũng chỉ có thể âm thầm làm ở gần đó, không có khả năng dám lộ diện. Cho nên nói, cho dù là hôm nay chúng ta san bằng Túy Xuân Lâu thì Lưu Vân Tông cùng chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt. Bọn chúng cũng không thể vì những chuyện thế này mà trở mặt với Thiên Tú.
Huống hồ gì, việc này là do Đường Phong chủ trương, không liên quan gì tới Thiên Tú cả.
- Túy Xuân Lâu sao?
Đường Phong cười một tiếng:
- Đi thôi, thiếu gia ta ngược lại muốn nhanh tới đó xem thử xem, rốt cuộc là chúng có khả năng gì.
Tứ nương ở bên cạnh thản nhiên cười:
- Lão Thang, huynh muốn đi thật sao?
Thang Phi Tiếu ưỡn ngực nói:
- Bảo vệ Phong thiếu gia là trách nhiệm của ta!
Tứ nươngnói:
- Tốt lắm, chúng ta cùng đi, ta ở trong nhà suốt cũng cảm thấy rất nhàm chán.
Thang Phi Tiếu nghe được sửng sốt, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tứ nương à, nơi dơ bẩn như vậy thật sự không thích hợp cho muội lui tới, ta cũng không phải là đi làm chuyện gì xấu chẳng lẽ muội không tin vào nhân phẩm của ta sao?
Thang Phi Tiếu vừa nói, vừa để tay sau lưng ra dấu với Đoạn Thất Xích.
Hai huynh đệ đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, làm sao không hiểu ý nhau cho được?
Đoạn Thất Xích đi lên phía trước nói:
- Tẩu tẩu, lần này ta cũng sẽ đi theo. người cứ yên tâm, ta sẽ trông chừng đại ca, bảo đảm sẽ không để hắn làm ra chuyện gì có lỗi với tẩu, cho dù nhìn một nữ nhân khác cũng không được.
Thang Phi Tiếu lộ ra vẻ mặt đưa đám, nói:
- lão Đoạn ngươi cũng độc ác như vậy sao?
Quay người lại rồi nói với Tứ nương:
- Tứ Nương, muội không tin ta cũng phải tin lão Đoạn, lão Đoạn là một người đoàng hoàng.
Tứ nương trầm ngâm trong chốc lát, đánh giá Thang Phi Tiếu rồi gật đầu nói:
- Được rồi, ta đồng ý.
Nhị thúc đi theo thì ta cũng an tâm, thật ra ta cũng không muốn đi tới những nơi như vậy.
Thang Phi Tiếu hít hít mũi, nhìn Đoạn Thất Xích với ánh mắt cảm động tới mức sắp rơi lệ.
Tứ nương nhân cơ hội này dùng truyền âm nhập mật nới một câu với Đường Phong, Đường Phong cười khổ gật gật đầu.
Tần tứ nương làm sao tin được hai huynh đệ Đoạn Thất Xích và Thang Phi Tiếu, nàng chỉ tín nhiệm Đường Phong mà thôi. Lần này Đường Phong đi ra ngoài nếu phát sinh xung đột thì đúng là cần hại đại sát thần phối hợp tác chiến thì mới được. Cho nên Tần tứ nương cũng không thể ngăn không cho Thang Phi Tiếu đi theo.
- Đi thôi.
Đường Phong xoay người đi ra cửa
- Chúng ta đi xem thử xem Lưu Vân tông thế nào.
Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên hắn cảm thấy y phục sau lưng bị níu lấy. Đường Phong quay đầu nhìn lại thì thấy Linh Khiếp Nhan đang ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, tay nắm chéo áo của hắn, mắt thì chăm chú nhìn hắn.
- Ta cũng muốn đi!
Linh Khiếp Nhan mắt nhắm mắt mở uể oải nói.
Đường Phong dở khóc dở cười:
- ngươi biết nơi chúng ta đi là nơi nào không?
Linh Khiếp Nhan chậm rãi gật đầu.
- Vậy mà ngươi còn muốn đi theo?
- Có cái gì không được. Ta cũng không phải là chưa từng thấy.
Linh Khiếp Nhan ngữ bất kinh nhân tử bất hưu (lời không kinh người thì chết cũng không yên) khiến vt đứng bên cạnh sợ hết hồn, thầm nghĩ quả nhiên là người ở cạnh Phong thiếu gia có khác, ngay cả một tiểu cô nương mới bảy tám tuổi cũng có thể nói được những lời như vậy.
Đường Phong còn muốn khuyên bảo một phen thì Linh Khiếp Nhan đã mở miệng nói:
- Ta không muốn ở một mình. Dù sao thì ngươi không mang ta đi, ta cũng có thể tự mình đi.
Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi bội phục Đường Phong vô cùng, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến cho tiểu nha đầu này bám dính như vậy.
Nếu con bé muốn đi cùng bọn họ thì đúng là không ai có biện pháp ngăn cản. Thang Phi Tiếu thở dài một tiếng nói:
- Phong thiếu gia, mang cô bé theo đi.
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- cũng được, bất quá phải nghe lời ta mới cho đi theo.
Linh Khiếp Nhan lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Trước lúc rời khỏi Yên Liễu các, Linh Khiếp Nhan còn chạy tới chào Tiểu Manh Manh. Lấy tay nhỏ vuốt vuốt đầu của đối phương nói:
- Ngoan ngoãn một chút, tỷ tỷ sẽ mua đồ ăn ngon cho.
Khẩu khí khi nói chuyện cứ như là người lớn, khiến cho người khác cảm thấy buồn cười
Manh Manh gật đầu, lưu luyến không rời nói:
- Tỷ tỷ, tỷ phải mau trở lại đó.
Một nhóm người dưới sự dẫn dắt của Vu Trung dẫn đường chậm rãi rời khỏi Thiên Tú, dọc theo đường đi, Linh Khiếp Nhan hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của đệ tử Thiên Tú. Cơ hồ chỉ cần là nữ nhân thì sẽ chạy tới xoa đầu véo má cô bé , khen ngợi cô bé vài câu.
Linh Khiếp Nhan cứ y như tượng gỗ, vẫn níu lấy y phục của Đường Phong. Đối với nữ nhân tới đây giày vò mình không để ý tới, trên mặt thậm chí cũng không có chút biển hiện gì.
Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích ở bên cạnh thấy vậy thì lo lắng đề phòng, trong lòng run sợ.
Bà cô nhỏ này vạn nhất tức siận, thì việc san bằng Thiên Tú chẳng qua chỉ là chuyện tình xảy ra trong nháy mắt. Cũng may chính là con bé không có vẻ gì là tức giận, vất vả lắm mới ra khỏi Thiên Tú, sau lưng hai vi sát thần đã ướt đẫm mồ hôi.
Thang Phi Tiếu thấp giọng nói:
- Ta nói cái con mẹ nó chứ, lão Thang ta ngày thường hiền lành như vậy cũng muốn nhảy ra bạt tai những nữ nhân kia, đám người này đúng là vô vị!
Đoạn Thất Xích cũng là cười khổ:
- Loại chuyện xảy ra một lần là được, nếu còn lân sau nữa thì ta sợ ta sẽ không chịu nổi mà bỏ chạy thôi.
Đúng là người không biết không có tội, Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích không sợ trời không sợ đất. Cho dù trong cuộc chiến tranh đoạt thần binh cũng ba đại thế lực cũng dám lấy cứng đối cứng, nhưng hiện tại cho dù gan của hai người bọn họ có to hơn nữa thì cũng không dám chọc ghẹo Linh Khiếp Nhan.
Vu Trung đi một mình ở phía trước, chỉ cảm thấy không khí hơi quái lạ.
Bốn người đàn ông đi dạo, lại còn đem theo một tiểu cô nương bốn năm tuổi, điều này thật sự là rất kỳ lạ. Hơn nữa tiểu cô nương này còn cao quý giống như một tiểu công chúa vậy, Vu Trung cảm thấy tiếc thay cho cô bé, cảm thấy những nơi như vậy không xứng để con bé đi vào, coi như là đứng bên cạnh cô bé mà nhắc tới những nơi hèn hạ như vậy thì cũng đã là một loại khinh nhờn dành cho cô bé.
Bất quá, có nói gì thì cũng như vậy.
Tính ra, Vu Trung cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đi trước dẫn đường. Khi đi vào Tĩnh An thành, Linh Khiếp Nhan quả nhiên đã khiến cả thành dậy sóng. Bất quá Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích vì nghĩ tới sự an toàn cho sinh mệnh của những người xung quanh nên cố ý làm bộ dạng hung thần, đem sát khí toàn thân khẽ phóng ra ngoài, cho nên những người đó cũng chỉ dám nhìn Linh Khiếp Nhan từ xa, căn bản không dám tới gần giống như đệ tử Thiên Tú.
Linh Khiếp Nhan từ đầu chí cuối vẫn như thế, giơ bàn tay nhỏ bé nắm lấy y phục của Đường Phong. giống hệt như một cái đuôi theo sau hắn, mỗi bước không nhanh không chậm, trên mặt là vẻ lạnh lùng không thay đổi.
Sự náo nhiệt của Tĩnh An thành cũng khiến cô bé chú ý vài lần, bất quá cũng chỉ nhìn vài lần mà thôi, nhưng thứ này cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.
Chính là bên đường có rất nhiều đồ ăn vặt, khiến cô bé không kềm được mà đòi ăn, càng không ngừng líu ríu ở sau Đường Phong.
Đường Phong mua cho cô bé một ít sơn tra và mơ mềm. Nàng vừa ăn vừa nhe răng trợn mắt, chua đến mức chảy nước mắt nhưng vẫn phải cố ăn.
Vu Trung lúc này cũng đi chậm lại, vừa giới thiệu hoàn cảnh mấy tháng nay trong thành cho Đường Phong
Cả Tĩnh An thành cho dù là lưu manh, khất cái hay hắc đạo, phàm là những thế lực giấu mặt đều bị hắn thu phục được rồi, hiện tại có thể nói Vu Trung hắn là long đầu lão đại trong Tĩnh An thành.
Ngay cả sòng bạc cùng khách điếm cũng đã bị hắn lũng loạn, mở vài song bạc quy mô không nhỏ bên trong Tĩnh An thành, chia ra thành bốn phía Đông Tây nam Bắc. Kỹ viện cũng có vài nhà, trên danh nghĩa đều là của Vu Trung.
Vu Trung cũng sử dụng vài thủ đoạn chèn ép Túy Xuân Lâu, nhưng những thủ đoạn này cũng không có hiệu quả. Bởi vì bên trong Túy Xuân Lâu có một tấm chiêu bài quốc sắc thiên hương. những khách nhân kia muốn tới Túy Xuân Lâu, Vu Trung cũng không thể ngăn cản bọn họ được.
Mà trong Túy Xuân Lâu, người đứng đầu hồng bảng gọi là Thi Thi cô nương, cô gái này chỉ khoảng mười mấy tuổi, dung mạo thật sự thì chưa có người nào nhìn thấy, mỗi lần ra sân khấu đều dùng khăn lụa che mặt lại, khiến cho người khác cảm thấy rất ngứa ngáy trong lòng. Hơn nữa nàng ca múa đàn hát, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, kể từ sau khi ra mắt, chưa có người nào được sự ưu ái của nàng, đến nay vẫn giữ thân trong sạch, thành công trong việc khiến đám người kia hào hứng mà tới, mất hứng mà về.
Bên trong Tĩnh An thành, phàm là nam nhân có chút thế lực thì có ai không muốn có một đêm lương tiêu cùng Thi Thi cô nương? Đáng tiếc Thi Thi cô nương mắt cao hơn đầu, bọn họ bỏ ra không biết bao nhiêu ngân lượng mà cũng chỉ có thể nghe nàng ta hát vài tiểu khúc, ngay cả mặt thật cũng không thấy được.
Đây bất quá chỉ là một thủ đoạn kinh doanh mà thôi giống như Nhất Phẩm Hiên có đế vương gian, không ai ngốc nghếch tới mức đi thuê nó, nhưng vì có sự tồn tại của nó mà địa vị của Nhất Phẩm Hiên mới tăng mạnh.
Túy Xuân Lâu cũng giống như vậy, bởi vì vẫn còn vị Thi Thi cô nương ôm tì bà che nửa khuôn mặt thế này nên mới náo nhiệt được như thế. Túy Xuân Lâu chủ coi như thông minh, nam nhân mà, đều là một loại như nhau cả. Nếu Thi Thi thật sự coi trọng tên nam nhân nào, sau khi cùng hắn qua đêm, giá trị của cô nương ta đảm bảo sẽ không còn. Cứ như bây giờ là được, không ai lọt vào mắt của cô ta được, nam nhân trong Tĩnh An thành cũng sẽ vì cô ta mà tranh giành tới sứt đầu mẻ trán,
- Ta thấy Thi Thi cô nương này tướng mạo cũng không có gì đặc biệt cho nên mới phải dùng khăn che mặt.
Đường Phong phỏng đoán.
- Phong thiếu gia.
Gương mặt của Vu Trung thoáng ửng đỏ:
- Thi Thi cô nương này nhất định là một trang quốc sắc thiên hương
- Làm sao ngươi biết, ngươi đã từng thấy sao?
Đường Phong nhìn Vu Trung hỏi.
Vu Trung gãi gãi mặt, nói:
- Có gặp qua một lần, ta chủ yếu là muốn tra ra lai lịch của Thi Thi cô nương kia.
- Vậy sao? Ngươi mới nhìn một lần, ngay cả mặt thật cũng không thấy, làm sao có thể biết được ?
Đường Phong nhất thời cảm thấy thích thú.
- Ta cũng không biết phải nói thế nào, Phong thiếu gia ngươi nếu có thể tự mình nhìn khẳng định cũng sẽ có ý nghĩ như ta. Đôi mắt của nàng ta rất đẹp, nữ nhân có được ánh mắt như vậy tuyệt đối là tuyệt sắc mỹ nhân!
Vu Trung vừa nói, thần sắc lại có chút say mê, có thể thấy được những lời khen ngợi của hắn không hề có điều gì thổi phồng.
Thang Phi Tiếu ở bên cạnh cười nói:
- Có câu nói này, nhìn bóng lưng cấp sát thiên quân vạn mã, mãnh liệt quay đầu lại dọa lùi các lộ chư hầu! nữ nhân à, trước lúc chưa thấy rõ mặt thật thì không nên tùy tiện kết luận.
Đoạn Thất Xích ở bên cạnh cười ha hả.
Vu Trung vội la lên:
- Ta không lừa các ngươi, các ngươi nếu có thể thấy nàng, khẳng định sẽ có cũng cảm giác như ta.
Đường Phong vỗ bả vai Vu Trung:
- Được rồi, vậy hãy để cho chúng ta tơi xem thử xem Thi Thi cô nương đó đẹp tới mức nào, xem trong chúng ta có người nào được nàng ưu ái, như vậy có thể tự hào một phen rồi sao?
Tiếu thúc ở một bên phong tao lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng nói:
- Loại việc nguy hiểm này tất nhiên phải để lão Thang ta làm rồi.
Linh Khiếp Nhan híp mắt đưa một quả mơ vào miệng, chuẩn bị chịu cảm giác chua, nghe được câu này thản nhiên nói:
- Ta về sẽ đem những lời này của ngươi nói cho Tứ nương!
Thang Phi Tiếu nhất thời nhụt chí, vẻ mặt đưa đám nói:
- Bà cô nhỏ, ngươi bị Tứ Nương nhà ta mua chuộc từ khi nào vậy?