Vô Thường

Chương 297: Đặc biệt chiếu cố (thượng + hạ)



Có thể nói, đại đa số mọi người ở đây đều tự tin, tin tưởng mình có thể thống qua thí luyện này. Dù sao cũng đã cực khổ hai tháng, mọi người đều đã mạnh thêm không ít. Từ khi mấy người Đường Phong tập trung đông đủ, Thu Tuyệt Âm vẫn không ngừng chăm chú nhìn Đường Phong, đôi mắt không khác gì bị nam châm hấp dẫn, gắn chặt trên người Đường Phong. Đường Phong tự nhiên là phát giác ra, nhưng không có ý tứ dò hỏi, chỉ nhàn nhạt cười với nàng, vốn tưởng rằng nàng sẽ thu hồi ánh mắt, ai ngờ nàng lại càng chòng chọc dán mắt vào mình, trên mặt cũng tràn đầy nghi hoặc.

- Ngươi nhìn cái gì đấy? Đường huynh trên mặt nở hoa sao?

Cừu Thiên Biến tò mò hỏi.

Thu Tuyệt Âm khẽ nhíu đôi mi thanh tú, kỳ quái nói:

- Ta sao lại có cảm giác Đường Môn hôm nay so với mọi ngày có chút không giống?

- Cái gì mà không giống lúc trước?

Cừu Thiên Biến cũng lập tức nhìn Đường Phong vài lần, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, vốn hắn cũng không cảm thấy, chỉ là nghe Thu Tuyệt Âm nói vậy, hắn cũng có chút cảm giác là lạ.

- Đại khái là ta tối qua ngủ rất ngon a.

Đường Phong nhàn nhạt đáp.

Bọn họ cảm thấy mình không giống là bởi vì trong lúc này linh khí ngoại giới đang không ngừng chảy vào bên trong cơ thể mình, chỉ là bọn họ chưa có đạt tới cảnh giới kia, không có cách nào nhìn thấy ảo diệu bên trong, chỉ là cảm giac có chút là lạ mà thôi. Đương nhiên Đường Phong cũng sẽ không giải thích.

- Tối hôm qua ta cũng ngủ rất tốt, sao không có cảm giác này....Cái này, cái này... Đúng, là loại cảm giác như tắm trong gió xuân?

Thiết Đồ nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng cũng tìm được ra từ biểu thị ý nghĩ trong lòng.

Hà Hương Ngưng ở một bên nói:

- Đường Môn luôn luôn khiến cho cảm giác như tắm trong gió xuân.

Lời vừa ra khỏi miệng, mặt đã đỏ lên, vội vàng vứt ánh mắt của mọi người qua một bên, giả bộ, điềm nhiên như là không có chuyện gì.

Đúng lúc này Sở Văn Hiên nói, vừa nói vừa còng lưng xuống rút ra từ sau lưng một vật dường như là được làm bằng sắt, thanh âm khàn khàn nói:

- Xem ra các ngươi đã có giác ngộ khá tốt đối với tử vong rồi! Không cần nhiều lời thêm nữa, hôm nay chinh là ngày kiểm tra thành quả giai đoạn tu luyện thứ nhất của các ngươi. Nếu không muốn chết, thì cố mà lấy ra một điểm dũng khí, bây giờ lập tức theo ta đi.

Sau khi nói xong lập tức đi đầu dẫn đường.

Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng tiết lộ qua một chút nội dung thí luyện, thần thần bí bí khiến cho mọi người phỏng đoán không thôi.

Một đám người hạo hạo đãng đãng (đại quy mô) theo sát phía sau hắn, đi thẳng về phía dãy phòng ốc ở phía đông.

Dãy phòng có chừng mấy trăm phòng, pham vị bên ngoài mỗi căn phòng đều được vây thành một hình tròn, tất cả các phòng này đều được dựng ở bên trong một vòng tròn cực lớn. Hơn nữa tất cả các phòng đều được phong kín, chỉ có một cánh cửa thông ra bên ngoài, bên ngoài bị khóa chặt phía trên nóc chỉ có một cái lỗ thông hơi nho nhỏ.

Nơi này đã có hơn hai mươi Hắc y nhân đứng chờ.

Thời điểm tới nơi này, cơ hồ tất cả mọi người đểu cảm nhận được mỗi căn phòng trong vòng tròn kia, tràn ngập một cỗ khí tức cuồng bạo, phẫn nộ. Đó là một cỗ khí tức khá nguy hiểm, vô số những cỗ khí tức như vậy hội tụ cùng một chỗ đủ để khiến cho người ta sợ hãi.

Trong đó đến tột cùng là có thứ gì? Không ai đoán ra được.

Độc nhãn quái nhân chỉ tay vào Đường Phong cùng Không Dư Hận nói:

- Hai người các ngươi lăn ra đây.

Đường Phong nhướng mày, cùng Không Dư Hận chậm rãi đi ra từ trong đám người, đứng trước mặt độc nhãn quái nhân.

- Hai tên tiểu bối các ngươi chờ một lát, ta an bài cho những người khác sau đó sẽ đến xử lý các ngươi.

Vừa nói vừa hướng những người còn lại nói:

- Trong mỗi căn phòng, đều có thứ cần thiết để các ngươi thông qua thí luyện. Mỗi người tiến vào một gian, yêu cầu đặt ra với các ngươi chỉ có một, trong vòng một canh giờ không chết thì được coi là hoàn thành thí luyện. Đương nhiên, nếu hoàn thành sớm hơn cũng có thể đi ra! Các ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng mới vừa bước vòa cửa đã bị xé thành mảnh nhỏ.

Nói xong Sở Văn Hiên quay đầu nói với những hắc y nhân:

- Bắt đầu đi!

Hơn hai mươi tên hắc y nhân khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn mọi người nói:

- Đi theo chúng ta!

Một đám người vô cùng thấp thỏm đi sát theo sau những hắc y nhân, Đường Phong cùng Không Dư Hận vẫn đứng nguyên một chỗ nhìn bọn hắn. Đọi cho đến lúc mọi người đi đến trước căn phòng, hơn hai mươi hắc y nhân lập tức nhấc bọn họ lên, hướng cái lỗ thông gió trực tiếp ném thẳng vào bên trong phòng. Thủ pháp vô cùng gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng nào, mấy người còn lại muốn phản kháng, cũng chạy không thoát khỏi bàn tay của mấy hắc y nhân.

Vừa đi vừa ném, cơ hồ mỗi một căn phòng đều có một người bị ném vào. Về sau, những người còn lại đã rút ra kinh nghiệm, dù sao cùng phải đi vào, đợi người khác ném mình vào không bằng tự mình xông vào. Vì vậy không cần hắc y nhân động thủ, mội người đều tự mình nhảy lên cái lỗ sau đó xông vào bên trong phòng .

Hắc y nhân cũng không có ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người, chưa đến một khắc, hơn một trăm người đều đã đi vào bên trong những căn phòng. Từ trong những căn phòng kia, lập tức truyền ra tiếng đánh nhau, còn có tiếng gào thét phẫn nộ cùng thú rống, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, xem ra đã có người bị những thứ trong căn phòng kia giết chết rồi.

Nghe thấy thanh âm thú rống, Đường Phong nhướng mày, thấp giọng nói:

- Linh thú?

Sở Văn Hiên mỉm cười gật gật đầu:

- Không sai! Hơn nữa là linh thú đã bị bỏ đói vài ngày, hung tính đã hoàn toàn bị kích phát ra!

Phương thức chiến đấu của linh thú tuy không biến hóa đa dạng như nhân loại, linh trí không cao không biết "dương trường tị đoản"( phát huy sở trường, né tránh sở đoản), nhưng trực giác chiến đấu của chúng lại phi thường cường đại. Nhất là những con thú bị nhốt, dưới sự đói khát đã vài ngày qua, hiện tại chúng nhất định là không thể chờ đợi được muốn đem mấy người xông vào kia xé thành mảnh nhỏ chén cho no bụng, bản tính hung tàn của bản thân sẽ bị kích phát triệt để.

Mấy căn phòng này diện tích cũng không lớn, ngoại trừ cái lỗ thông ra bên ngoài, cơ bản là đã bị phong kín, ở bên trong phòng muốn di chuyển sẽ rất khó khăn làm gia tăng độ khó kích sát linh thú. Trách không được Sở Văn Hiên từng nói thí luyện lần này sẽ có rất nhiều người chết, trong hoàn cảnh này không chết người mới là chuyện kì quái.

Thiết Phong Cốt Đái

- Ô Long Bảo từ nơi nào lấy ra được nhiều linh thú như vậy?

Đường Phong nghi hoặc hỏi, muốn những linh thú này có thể cản trở những người như hắn, ít nhất cũng phải là tam giai đỉnh phong, thậm chí là tứ giai linh thú. Chỉ có những linh thú đạt đến cấp bậc này mới có năng lực đối kháng thậm chí giết chết những người như hắn. Linh thú như vậy, nếu bị người khác giết chết quả thực là vô cùng đáng tiếc. Đường Phong còn nhớ Thiết Phong Cốt Đái của Vạn Thú Môn cũng chỉ có sáu trăm linh thú mà thôi, mà lão đầu này coi mỗi một con linh thú đều không khác gì bảo bối.

Sở Văn Hiên nhàn nhạt liếc nhìn Đường Phong nói:

- Cũng chẳng phải là điều cơ mật gì, tất cả những linh thú này đều là do Ô Long Bảo nuôi dưỡng.

- Làm sao có thể?

Đường Phong kinh hô một tiếng, nếu như Ô Long Bảo quả thực có nhiều linh thú như vậy cung cấp cho môn hạ đồ sát, vậy thì thực lực của Ô Long Bảo đã kinh khủng đến bực nào? Phải biết rằng, đây chỉ là thí luyện trong năm nay thôi, một năm gần một trăm con linh thú tam giai, tứ giai bị giết chết, như vậy mươi năm chính là hơn một ngàn con. Nếu gom hết tất cả nhưng linh thú này vào cùng một chỗ, vậy thì sẽ có sức chiến đấu kinh khủng đến bực nào?

Không Dư Hận nhìn Đường Phong đầy vẻ khinh thường, mỉa mai nói:

- Là thông qua bí dược mà thuần dưỡng ra. Thực lực của những linh thú này cũng không quá cường đại, nhưng thông qua bí dược thuần dưỡng, sức chiến đấu sẽ được nâng cao, chu kỳ trưởng thành cũng được rút ngắn xuống chỉ còn vài tháng. Bất quá thời gian sống của chúng cũng rất ngắn, có thể nói thông qua bí dược, sức chiến đấu cùng với sinh mệnh lực của chúng đều được dồn hết vào trong thời gian nửa tháng. Hơn nữa trong cơ thể chúng cũng không sinh ra nội đan. Thực sự là vô cùng kỳ quái!

Cuối cùng cũng tìm được điểm có thể trào phúng Đường Phong rồi, Không Dư Hận trong nội tâm cảm thấy vô cùng đắc ý.

- Có loại bí dược tà môn như vậy?

Đường Phong ngạc nhiên.

Sở Văn Hiên gật gật đầu nói:

- Có! Hơn nữa đối với nhân loại cũng có chút tác dụng, ngươi có muốn thử một chút không? Chỉ cần sử dụng trong vòng một tháng, thực lực của ngươi có thể so sánh với Thiên giai cao thủ, nhưng đoán chừng chỉ có thể sống một ngày sau đó sẽ phải chết.

- Cái này thì không cần.

Đường Phong vội vàng cự tuyệt.

Đây là một loại bí dược tà môn, hơn nữa còn có tác dụng đặc biệt, đem tất cả sức chiến đấu mà một con linh thú có được tập trung trong thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi. Có thể đoán được sẽ có bao nhiêu tác dụng phụ, sau khi nuôi dưỡng thành chỉ có thể sống được mười ngày cũng không phải là điều gì lạ. Chỉ là, muốn tìm nhiều ấu thú như vậy quả thực rất khó, bất quá Ô Long Bảo dù sao cũng là sản nghiệp của Đại Tuyết Cung, với thực lực cùng thủ đoạn của Đại Tuyết Cung, muốn tìm kiếm một điểm ấu thú linh thú mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng không phải là chuyện quá lớn.

Vì bồi dưỡng những đệ tử Huyền giai này, Ô Long Bảo đúng thực là cam lòng bỏ ra tiền vốn! Trong lòng Đường Phong cũng không khỏi bội phục.

- Hai tên tiểu quỷ các ngươi...

Sở Văn Hiên cười âm trầm, nhìn hai người không chút hảo ý.

- Các người được chiếu cố đặc biệt, đi theo ta.

Vừa nói vừa mang hai ngươi đi đến bên cạnh. Bên cạnh có hai căn phòng so với những căn còn lại lớn hơn gấp bội, hình dáng cũng giống như vậy, đều bị khóa chặt cửa, phía trên cánh cửa có một cái lỗ nhỏ. Giờ phút này, từ trong hai căn phòng đều truyền ra tiếng gầm gừ trầm thấp, thậm chí đứng ở bên ngoài cũng cảm nhận được khí thế điên cuồng cùng tàn bạo phát ra từ hai con linh thú ở bên trong, mùi máu tươi phiêu tán bên trong không khí cùng với âm thanh đánh nhau đã kinh động đến chúng, chúng hiện tại đã bắt đầu bất ổn.

- Không cần ta phải nhiều lời, đây là cố ý chuẩn bị cho hai người các ngươi. Đừng có làm ta thất vọng!

Sở Văn Hiên nhìn hai người mở miệng nói.

Không Dư Hận hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi đến trước một căn phòng, hai chân nhẹ nhàng nhún một cái, nghiêng người bắn thẳng vào bên trong cái lỗ, biến mất trong tầm mắt Đường Phong.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu, đi đến phía trước căn phòng còn lại cũng nhảy thẳng vào bên trong. Sở Văn Hiên đứng ở bên ngoài cười đầy âm hiểm, lẩm bẩm:

- Hai tên tiểu biến thái các ngươi, cứ từ từ mà hưởng thụ a.

Hai con linh thú bị nhốt trong căn phòng kia, đều đã trải qua bồi dưỡng cùng lựa chọn cẩn thận. Có thể nói quá trình bồi dưỡng hai con linh thú này đã bắt đầu từ hai tháng trước, đặc biệt chuẩn bị cho hai người Đường Phong cùng Không Dư Hận. Dựa theo đẳng cấp linh thú mà bình phán, sức chiến đấu của hai con linh thú này tương đương với hai vị cao thủ Địa giai trung phẩm.

Dùng ước lược của độc nhãn quái nhân với thực lực chân chính của bọn họ, hai người này nhất định có thể giết chết hai con linh thú ở bên trong, nhưng nhất định cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ, bị thương là không thể tránh khỏi, dù sao Huyền giai đối phó với Địa giai trung phẩm, đâu có thể chiến thắng dễ dàng, hơn nữa người trẻ tuổi, không bị thương thì sao có thể phát triển?

Cao thủ Ô Long Bảo bồi dưỡng ra đều là tinh anh trong tinh anh, đều có thể lấy yếu thắng mạnh. Có thể nói, nhóm đệ tử Huyền giai năm nay, so với cao thủ Địa giai hạ phẩm của những môn phái phổ thông không yếu hơn bao nhiêu, biểu hiện của Đường Môn cùng Không Dư Hận lại càng thêm chói mắt, một thân thực lực còn hơn cả Địa giai hạ phẩm phổ thông.

Đáng tiếc duy nhất chính là, dưới cường độ huấn luyện cao cùng với phương thức huấn luyện tàn nhẫn này, tỉ lệ tử vong phi thường cao, khiến cho số lượng tinh anh của Ô Long Bảo một mực không nhiều lắm, hơn nữa tinh anh bồi dưỡng ra đều bị Đại Tuyết Cung mang đi. Nếu như không phải vậy, Lý Đường đế quốc tam đại thế lực tam đại thế lực sẽ không có Đại Tuyết Cung mà biến thành Ô Long Bảo rồi Hai năm trước lão cung chủ vừa chết, quan hệ giữa Ô Long Bảo cùng Đại Tuyết Cung càng ngày càng xấu đi, khiến cho toàn bộ tinh anh bồi dưỡng qua nhiều năm như vậy đều biến thành địch nhân của Ô Long Bảo, quả thực không khác gì tay trắng, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Sở Văn Hiên đều vô cùng đau lòng.

Đường Phong vừa mới tiến vào bên trong phòng, còn chưa thích ứng được với ánh sáng ở bên trong, phía bên phải đột nhiên truyền dến một một luồng kình phong, chính là công kích của con linh thú bị nhốt ở trong này, con linh thú này đã bị bỏ đói vài ngày, giờ phút này ngửi thấy mùi của Đường Phong, tự nhiên cơn đói sẽ kéo đến, không thể chờ đợi được muốn đem Đường Phong xé thành mảnh nhỏ ăn cho no nê.

Đường Phong vội vàng né qua một bên, tránh thoát được một kích của nó, lập tức tranh thủ thời gian quan sát con linh thú mà bản thân hắn sắp phải đối mặt là loại thú gì. Từ ngoại hình mà nói, nó có điểm giống sư tử, trên trán mọc ra một cái sừng, ánh sáng trong phòng rất mù mờ, chỉ có một chút ánh sáng xuyên qua cái lỗ chiếu vào bên trong phòng, cho nên Đường Phong cũng nhìn không rõ lắm.

Một kích không thành, con linh thú này nổi giận gầm lên một tiếng, dùng một loại phương thức điên cuồng hướng Đường Phong đánh tới, một người một thú dường như là đang chơi trốn tìm, bắt đầu không ngừng truy đuổi nhau. Khi biết được thí luyện lần này là chiến đấu với linh thú, Đường Phong đã chắc chắn rằng hắn có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng. Bởi vì, Linh Khiếp Nhan có thể hiệu lệnh cho tất cả linh thú. Hơn nữa trước kia cũng đã được linh thú trợ giúp một lần, đan điền của hắn có chứa vô số âm hồn linh thú, cho nên không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, Đường Phong không muốn tay mình nhiễm máu tươi của linh thú.