Vô Thường

Chương 299: Cuối cùng là chết đi ra!



Cụt tay, cụt chân nhất định sẽ là kẻ tàn phế, cho dù cứu chữa tốt cũng không còn cách nào có thể có được toàn bộ thực lực nữa, hơn nữa, nếu cứu chứa còn cần phải tốn hao thời gian cùng tinh lực, như vậy không bằng một chưởng đập chết cho thống khoái. Ô Long Bảo từ trước đến nay đều không nuôi phế vật.

Thấy một màn như vậy, những người thoát ra không khỏi biến sắc, trong nội tâm cảm thấy âm thầm may mắn, may mắn bản thân mình không có bị thương như vậy. Ý niệm này vừa mới chấm dứt, trong nội tâm lại nhịn không được run rẩy một hồi. Bởi vì mọi người chợt phát hiện ra rằng, từ khi bước chân vào Ô Long Bảo, tất cả đều chậm rãi trở nên lãnh huyết cùng tàn nhẫn.

Sau khi quen thuộc tử vong cùng giết chóc, chẳng những tâm lạnh, ngay cả nhiệt huyết toàn thân cũng trở nên băng giá rồi.

Sở Văn Hiên chỉ nhàn nhạt nhìn hết thảy mọi việc. Từ trước đến nay hắn đều xem nhân mạng như trò đùa, giờ phút này cũng không khỏi có chút cảm xúc. Nhớ năm đó, hắn thiếu chút nữa cũng chết trên tay những hắc y nhân này. Nếu không phải bởi vận khí tốt, sao còn có thể sống đến ngày hôm nay? Một thân lưng còng cùng với vô số vết sẹo trên người đều là tại thí luyện như ngày hôm nay lưu lại. Tuy rằng lúc ấy hắn có thể chém giết con linh thú đối thủ kia, chỉ là bị thương quá nặng quá mức nghiêm trọng, ngay cả xương sống cũng bị tổn thương, mới biến thành lưng còng như bây giờ. Nếu không phải vì thương thế lần đó, Sở Văn Hiên đã sớm là Thiên giai cao thủ rồi, sao còn đang luẩn quẩn ở bên trong Địa giai như thế này? Nhớ năm đó, hắn cũng là một tên nam tử tuấn lãng a!

Người thoát ra càng ngày càng nhiều, chưa tới một hồi công phu, Thiết Đồ đã thấy Hà Hương Ngưng cùng Thu Tuyệt Âm nhị nữ chui ra. Ngoại trừ Thiết Đồ những người sau đó không có lực đạo lớn như vậy, có thế đánh nát cánh cửa chính, chỉ còn cách chui ra từ bên trong cái lỗ giống như lúc đi vào. Trên khuôn mặt của nhị nữ cùng có không ít máu tươi, thân thể không nhịn được khẽ run rẩy, chậm rãi đi đến bên cạnh Thiết Đồ, Thu Tuyệt Âm nhẹ giọng hỏi:

- Đường Môn cùng Cừu Thiên Biến đâu?

Thiết Đồ lắc đầu:

- Còn chưa đi ra.

- Đường Môn cũng chưa đi ra?

Hà Hương Ngưng nghi ngờ nói nghi ngờ nói:

- Dùng thực lực của hắn, không lý nào?

- Đối thủ của hắn mạnh hơn của chúng ta, dường như là linh thú có thể so sánh cùng với Địa giai trung phẩm, có lẽ là gặp chút khó khăn!

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Cừu Thiên Biến chợt thảm thương, thất tha thất thểu đi tới, trên lồng ngực của hắn có một vết cào rõ ràng, ngay tại chính giữa, tổn thương tuy không nặng, nhưng vẫn còn đang chảy máu.

- Ngươi sao lại biến thành bộ dạng này?

Thiết Đồ buồn bực nói.

- Đừng nói nữa.

Cừu Thiên Biến cười khổ một tiếng:

- Ở trong đó, ta huy động toàn bộ lực lượng cương tâm cũng không thể đi ra, không gian quá chật chội, ánh sáng quá mờ, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị nó đánh cho bể ngực rồi.

Trêu ghẹo nói trêu ghẹo nói:

- Ngươi còn quá yếu, ta chính là người thứ nhất đi ra nè.

- Ngươi là người thứ nhất? Không phải Đường huynh sao?

Cừu Thiên Biến ngạc nhiên nói.

Thiết Đồ khóe miệng co quắp nói:

- Ta đứng thứ nhất thì có gì kỳ quặc hay sao? Đường Môn đến bây giờ còn chưa xuất hiện đây này.

- Hắn ở phòng nào?

Cừu Thiên Biến hỏi.

Thiết Đồ nhìn Sở Văn Hiên, Sở Văn Hiên liền chỉ tay:

- Chính là căn phòng này?

Bốn người lập tức ghé sát tai vào lắng nghe, chỉ là nửa ngày sau vẫn không có chút manh mối gì, Cừu Thiên Biến không khỏi nghi ngờ nói:

- Sao không nghe được tiếng đánh nhau?

- Đúng vậy, yên tĩnh đến quỷ dị!

- Tất nhiên là Đường huynh sớm đã chém chết con linh thú kia, đợi ở bên trong còn không có đi ra.

Cừu Thiên Biến phán đoán nói.

Phán đoán này trái ngược hắn với nhận thức của bốn người đối với Đường Phong, mặc dù Thiết Đồ có chút không phục, không thừa nhận cũng không được. Sở Văn Hiên cùng Đái chấp sự đứng ở bên cạnh nghe xong cũng không nói ra. Đợi chừng nửa canh giờ, sau khi tập hợp tất cả mọi người về cùng một chỗ, vốn tổng số là có hơn một trăm mười người, giờ chỉ còn lại đúng một trăm người rồi. Tất cả các phòng đều đã an tĩnh trở lại, cũng có nghĩa là tất cả các trận chiến đều đã dừng lại, những người không thể chạy thoát đều không thể xuất hiện ở đây.

Lại là một tiếng nổ vang, một cánh cửa nữa bị người đánh vỡ, tầm mắt chúng nhân nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy Không Dư Hận đang thở dốc, toàn thân đầy máu xuất hiện phía sau cánh cửa. Hắn không bị thương tích gì, chỉ là hao tổn thể lực cùng cương khí quá mức mà thôi. Muốn chiến thắng con linh thú kia cũng không khó khăn, khó khăn chính là giết chết nó. Huống chi ở bên trong phòng không gian chật hẹp, ánh sáng mù mờ, hơn nữa còn là tay không tấc sắt, Không Dư Hận có thế phát huy thực lực vô cùng hữu hạn.

Điểm này, mỗi người đều giống hệt như vậy.

Đi đến trước đám người, Không Dư Hận quét qua một vòng, nhịn không được thần sắc có chút vui mừng, hỏi Sở Văn Hiên:

- Đường Môn đâu?

Sở Văn Hiên nhìn hắn, thản nhiên nói thản nhiên nói:

- Chưa đi ra.

Không Dư Hận khóe miệng nhịn không được chợt mỉm cười! Tuy rằng hai người đã lâu chưa chính diện giao thủ, nhưng Không Dư Hận trong hai tháng này tự vẫn cũng đã trưởng thành hơn không ít. Hiện tại xem ra, cuối cùng mình cũng đã có thể chèn ép Đường Môn một lần. Vất vả hai tháng cuối cùng cũng đã có hồi báo, mỗi ngày đều bị người đánh đến trầy da tróc thịt cũng đã đến lúc có thu hoạch.

Cho tới lúc này, cơ hồ mỗi người đều biết chỉ còn một người sau cùng chưa có xuất hiện, chính là người vô cùng nổi tiếng-Đường Môn!

Chỉ là bên trong một khu vực to lớn như vậy, lại không vang lên bất kỳ tiếng chiến đấu nào, khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng quái dị. Lại chờ thêm một khắc qua đi (1 khắc =15 p'), đã có người nhịn không được suy đoán Đường Môn có phải hay không đã bị linh thú đập thành bánh thịt rồi. Mà ngay cả những người từ trước đến giờ tin tưởng Đường Phong nhất định an toàn như mấy người Thiết Đồ cũng không kìm được trong nội tâm bắt đầu sinh ra nghi hoặc rồi. Có ý muốn dò hỏi qua Sở Văn Hiên một phát tình hình bên trong rốt cuộc là như thế nào, chỉ là với tính tình của Sở Văn Hiên căn bản là không có khả năng nói cho bọn họ biết.

Đang trong lúc chờ đợi, Thu Tuyệt Âm bỗng nhiên cảm thấy tay mình bị người khác nắm lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hà Hương Ngưng nhẹ cắn môi, trên mặt đầy lo lắng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào giữa căn phòng không có chút động tĩnh kia, trên tay lực đạo truyền đến càng lúc càng lớn, rõ ràng biểu hiện sự khẩn trương trong nội tâm nàng.

Ai, Thu Tuyệt Âm không khỏi thở dài một hơi thở dài một hơi, hai người đã tiếp xúc khá lâu, tâm tư của Hà Hương Ngưng nàng đương nhiên là nhìn ra, chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Huống chi tại một nơi lãnh huyết cùng tràn ngập tử vong như Ô Long Bảo, tình yêu loại tình cảm này căn bản chính là cần phải vứt bỏ.

- Không cần lo lắng, hắn nhất định sẽ an toàn.

Thu Tuyệt Âm nhẹ giọng an ủi.