Cô ngồi nói những lời đó chủ đích lại muốn cho Thanh Mỹ hiểu được rằng đừng vì một người nào đó chỉ xuất hiện một vài lần, hay chỉ là một khoảnh khắc trong cuộc đời này đúng có thể là thời gian đó sẽ khiến cho bạn đau khổ cùng cực rất nhiều nhưng phải biết rằng họ như một chuyến tàu vậy, có thể họ xuất hiện rất lâu nhưng rồi họ cũng sẽ rời đi, chỉ là sớm hay muộn, và phải biết rằng họ đã dạy cho mình biết những gì trên con đường sao này có thể sẽ chẳng bao giờ được gặp nhau thêm một lần nữa, có gặp lại chắc là đưa thiệp cưới chứ chắc gì họ đã yêu mình đâu chứ. NÊN ĐỪNG VÌ AI ĐÓ MÀ BỊ LUỴ.
Trong lúc nói chuyện với Thanh Mỹ cô vô tình quay người lại thì bắt gặp ánh mắt từ nãy giờ của Minh Luân nhìn chằm chằm vào người của Thanh Mỹ thoáng chốc cô nhận ra được một điều gì đó thì ra có người cũng hối hận sao.
“Hối hận rồi thì nói đi cưng!” cô nhìn về phía của Minh Luân nói, nhưng lại lựa chọn không cho Thanh Mỹ quay xuống.
Minh Luân thấy thì cười ẩn ý còn gật gật đầu chấp nhận, ở thật cậu ta có đôi lúc bị hối hận thật sự là hối hận rồi, Trà Mi cũng chỉ cười một cái nhẹ nhàng rồi quay lên lại vừa quay lên đã chứng kiến được cái ánh mắt khủng bố kèm theo combo khó hiểu dành cho cô nữa.
“Gì vậy bà sao này nhìn tao dữ vậy?” Trà Mi nhìn giật mình hỏi.
Thanh Mỹ thì không nói gì nhưng người thì vẫn càng nhích đến gần chỗ cô, ánh mắt như muốn giết người thật rồi cô nhìn thì hơi rén rồi đó.
“Mày nói cái gì mà rén rồi thì nói đi cưng là nói với anh vậy hả?” Thanh Mỹ ánh mắt cà nheo lại.
Cô nghe xong cũng phải nuốt nước bọt mà giữ cho mình một tâm thế thật sự bình tĩnh mà trả lời câu hỏi này của đứa bạn đanh đá.
“Tao nói ai kệ tao, mày ngộ ghê lo mà xem mai ai trực đi kìa hôm nay chỉ có được một ngày xoã thôi mai quay về nơi địa ngục rồi đó” cô vừa nói vừa lấy sổ đầu bài xuống, thêm luôn cả mấy cái thứ dề thi mà được anh soạn ra đưa cho cô làm vẫn còn đang dang dở.
Thanh Mỹ chỉ vừa nghe xong thì hoàn toàn bị hạ gục hoàn toàn chỉ còn biết đờ đẫn người nhìn mọi thứ xung quanh mình không nghĩ rằng mình lại chuẩn bị quay về nhưng ngày ám ảnh đó nữa.
“Trời đất ơi vậy là chuẩn bị gặp những thầy cô những cái đề yêu quái này à, sao vậy trời làm cái gì mà cho xoã có một ngày thôi vậy cứu tui dới”Thanh Mỹ muốn chết thật sự rồi không còn đường nào để đi nữa rồi,
Mấy đứa ở bàn trên nghe được thì bất ngờ quay xuống cũng đưa cái gương mặt đầy mong chờ rằng cô có thể đi xin nghỉ thêm vài hôm nữa, nhưng với cái ánh mắt và cử chỉ lắc đầu của cô thì hoàn toàn là không được rồi, cô đâu thể nào lách luật như vậy được chứ dù có đi xin mà được thì các anh chị cũng có chuyện riêng của cuộc đời mình chứ.
“Được rồi mấy anh chị ơi xoã nhiêu đó đã là quá đủ rồi ạ, mai cũng phải ôn chứ thi tốt nghiệp kế bên rồi định lấy mấy cái bài cài, tiến lên, rồi xì dách hay lô tô thêm cả tứ sắc để đi thi đại học hả?” cô cố tình nhắc đến chuyện thi đại học.
Thì đúng thế quả thật là quá thành công mấy đứa vừa nghe liền vùi đầu về chỗ mình mà ngồi học lại, cả cái lớp ngồi trong đây không đứa nào mà không có ước mơ riêng và ngay cả chuyện thi đại học chính là thứ mà mọi đứa ngồi ở nơi trường học này, và đang ngôi trong từng cái lớp học điều đặt ra cho mình là phải đỗ đại học nên mới cố gắng học hết sức mình dù cho nhiều lúc muốn gục ngã như thế nào đi chăng nữa cũng phải cố gắng hết sức bình sinh của mình đi học.
Cô sau khi ngồi xem lại mấy cái chữ ký của thầy cô xong thì mới bắt đầu quay lại giải mấy cái đề, mấy cái đề hoá anh giao cho cô thì cô đã được anh hướng dẫn làm xong hết rồi cô cũng chỉ xem lại và bây giờ đến môn toán cô bắt đầu từ đề thi của năm 2018, quả thật đúng là một thời kỳ khủng bố của kỳ thi thpt mà.
“ Câu 48:Cho hai hàm số và f(x) = axଷ + bxଶ + cx +
3/4
g(x) = dxଶ + ex − Biết rằng đồ thị của hàm 3
4
(a, b, c, d, e ∈ R) . số và cắt nhau tại ba điểm có hoành độ lần lượt y = f(x) y = g(x)
là (tham khảo hình vẽ). Hình phẳng giới hạn bởi hai đồ thị −2; 1; 3
đã cho có diện tích bằng
A. 125
24 . B. 253
24 . C. 253
48 . D. 125” Cô hiện tại quả thật là đang ngồi nghiệm mấy bài toán khó này còn hơn lên trời nữa, cái năm quỷ quái gì mà khó dữ thần vậy ai mà chịu nổi được.
Mấy đứa ngồi gần đó nghe cũng nhiều chuyện đi lại xem, vừa nhìn đã hoa mắt chóng mặt ù tai luôn rồi mặt mày đứa nào cũng xanh lè nhìn mấy câu này thì thà rớt còn hơn cho rồi.
“Cái quần cục gì vậy trời ơi sao mà nhìn không hiểu mẹ gì hết vậy trời, đề thi của năm nào vậy mày?” Hồng Ánh cũng đi lên hóng vừa nhìn thì la hét.
“Nhìn vậy thì biết rồi còn năm nào nữa 2018 thời kỳ đen tối của bộ giáo dục, và cũng chính là đề thi khó nhất từ trước đến nay đó” Thanh Mỹ ngồi kế bên cũng nói.
Mấy đứa nghe được thì cũng nhớ đến đã từng được thầy cô phổ biến rằng đề năm đó rất khó, và là lúc các anh chị đi trước đi thi thầy cô ở ngoài còn phải bật khóc thay vì đề thi quá khó đối với mọi, cô cũng chỉ cười nhẹ mặt dù đầu óc đang cố gắng ngồi suy nghĩ lại với những gì anh đã chỉ cho cô mà không thề để ý đến ai đang đứng kế bên cạnh mình.
“Sao câu nào em không hiểu hửm?” Thành Khôi từ khi nào đã một tay gác lên bàn còn một tay để ngay sau lưng ghế của cô mà khom người xuống hỏi.
Nhìn thấy anh ở khoảnh khắc quá gần làm cho cô bị giật mình, cả người giật nảy lên hết thất kinh nhìn qua nhưng còn anh thì vẫn giữ cho mình một tâm thế hết sức bình ổn như chưa có một cái gì xảy ra và chuyện này là một điều cực kỳ hiển nhiên.
“Hửm không hiểu cái gì?” anh hỏi lại một lần nữa con ngươi không nhìn vào đề nữa mà nhìn vào cô gái nhỏ đang mặt mày bất ngờ.
“À em không hiểu cái câu 48 này lắm” cô bị anh nhìn một lúc mới hoàng hồn lại mà ấp a ấp úng chỉ cho anh xem.
Anh nhìn vào câu hỏi rồi nhìn cái hình thì cũng đủ để nghiệm ra được một bài giải liên rồi, anh không nói gì hết chỉ là trực tiếp vẽ luôn cho cô một cái sơ đồ và công thức để cô tự áp dụng giải bài bởi vì anh biết ở đây không tiện để anh có thể giải thích cho cô hiểu được.
“Em cứ áp dụng vào làm hiểu được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu còn lại thì tối về anh giảng cho em hiểu có được không?” anh vừa đưa đến cho cô vừa nói.