Vô Tình Gặp Vô Tình Yêu

Chương 60





Cô cùng với mọi người ngồi cùng với nhau một lúc nữa mới bắt đầu về lại điểm thi của mình, vừa về đến cũng là lúc tiếng trống trường vang lên nên mọi người cũng ai về phòng nấy cô khi đang đứng xếp hàng mới nhìn thấy Đổng Thành, Thanh Mỹ và Minh Luân ở đó rồi không hiểu ba đứa đó chân dài kiểu gì mà có thể đi nhanh đến mức này chứ.

“Tụi bây gắn động cơ xe ô tô lên chân hay gì mà đi nhanh thế?” cô bực mình nói.

Ba đứa nhìn thấy cô thì cười nhẹ một cái.

“Tại biết sao không?” Đổng Thành lên tiên nói.

Cô ngây thơ lắc lắc cái đầu của mình.

“Vì chiều cao của chúng ta khác nhau đó cô lớp phó học tập yêu dấu của mình” Đổng Thành liền huênh hoang nói.

Cô quả thật là tức chết đi mà, cô liếc nửa con mắt với Đổng Thành không cao được như cô cái tức chứ gì.

“Được rồi anh Thành cao nhất nhưng anh không có người yêu giống Mi lêu lêu” cô trực tiếp nói đến nỗi đau.

Đổng Thành bị cô nói như vậy thì bị đông cứng gương mặt lại, Thanh Mỹ đứng bên cạnh nghe được thì không cười ha hả lên.

“Nói ta chi để người ta tổng sỉ vả mình” Thanh Mỹ vừa cười vừa nói.

Đổng Thành bây giờ chỉ còn ngậm ngùi chịu đựng sự sỉ vả này mà thôi chứ biết sao bây giờ đây, mọi người đứng cùng nhau cô nhìn thấy Thanh Mỹ và Minh Luân chẳng thèm nói chuyện với nhau.

“Mỹ mày với Minh Luân gì nữa à nhớ lúc trước vẫn nói chuyện bình thường với nhau mà?” cô thắc mắc hỏi.

Thanh Mỹ nghe cô hỏi thì lắc lắc nhẹ cái đầu nhỏ của mình vẻ mặt đượm buồn, nhìn thế cô cũng chẳng dám nói thêm gì nhiều mà im lặng an phận cho tâm hồn mình thanh tịnh.

“Nào các em bây giờ hãy vào phòng thi về vị trí ngồi của chính mình đi” cô gác thi bước ra nói.

Nghe được vào phòng thi thì cũng đủ hiểu sắp sửa phải bước vào một buổi thi lạnh buốt sống lưng rồi, cô quả thật chẳng còn gì gọi là tha thiết sống nữa mà.

Khi vào phòng thi lần nữa cô đối với môn này cũng chẳng gọi gì là lo lắng nhiều cả, làm bài xong cũng khá nhanh chứ không lâu như những môn khác, khi ra khỏi phòng thi thì cô đã bị Thanh Mỹ cùng với Thảo Anh và Thư Hà kéo đi chỗ khác.

Cũng chỉ là đến băng đá phía sau điểm thi khi ngồi cùng với nhau thì Thanh Mỹ chẳng nói chẳng rằng gì mà bật khóc nức nở khiến cô còn phải lo lắng không ngừng, Thảo Anh kế bên thì không ngừng xoa xoa người Thanh Mỹ như thể nói không sao.

“Bây giờ có chuyện gì kể tao nghe đi đừng có khóc như vậy cũng chẳng thể nào giải quyết được gì đâu” cô nhìn tình hình thì lên tiếng nói.

Nhìn dáng vẻ của Thanh Mỹ như đứng không vững lại chẳng ngừng khóc được nên không biết nói gì nữa đây, Trà Mi chỉ đành ra hiệu cho Thư Hà kể mà thôi.

“Thật ra thì Thanh Mỹ với Minh Luân không có chuyện gì xảy ra cho đến khi Thanh Mỹ phát hiện ra Minh Luân là con riêng của ba Thanh Mỹ, mà khi đó mẹ của Thanh Mỹ vì quá sốc nên lên cơn đau tim mà phải nhập viện hiện tại vẫn chưa qua cơn nguy cực, còn về phần Minh Luân thì hôm bữa cậu ấy lôi Thanh Mỹ ra không ngừng chất vấn tại vì cậu ấy và cả gia đình của Mỹ mà khiến cho mẹ và cậu ta phải vướng vào mớ bồng bông nhờ của Mỹ nên bảo rất ghét và không muốn nhìn thấy Thanh Mỹ và muốn mẹ và cậu ấy chết đi cho rồi để cậu ta không còn nhìn thấy Mỹ và mẹ trên đời này nữa” Thư Hà kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho cô nghe.

Cô nghe xong thì không ngừng bàn hoàng và sốc cực nặng không nghĩ rằng người ba luôn được Thanh mỹ tôn sùng lại có thể làm chuyện đó được, cũng chẳng thể ngờ khi Minh Luân có thể nói ra những câu từ vô tâm vô tình và tàn nhẫn như vậy được.

“Được rồi chuyện này mày phải bình tĩnh còn mẹ mày mà đừng khóc lóc nữa hãy để cho mọi chuyện lắng xuống mày phải khoẻ mạnh để lo cho mẹ mày nữa, mày còn phải vượt qua kỳ thi này để lo cho tương lai” cô không ngừng ra sức khuyên nhũ.

Thanh Mỹ nghe như vậy liền hơi hơi nín cũng ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù cô có hẹn với anh nhưng vẫn gác lại không đi ra chỗ anh mà dành thời gian để suy xét chuyện này.

Vẫn đang suy nghĩ thì đã bắt đầu có tiếng đánh trống thì cô bây giờ cũng không biết như thế nào nhưng nghĩ Thanh mỹ sẽ tiếp tục mất kiểm soát thì, Thanh Mỹ bất ngờ đứng dậy nắm lấy tay cô bước đi cũng thả lại một câu và nụ cười rất dễ thương.

“Vào thi đi bây còn phải đi du học nữa mọi chuyện cứ vứt đâu đó đi” Thanh Mỹ nhìn rất lạc quan.

Chuẩn bị vào phòng thi cô liền cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

-”Có chuyện gì với hai đứa nhỏ hả em?” anh Khôi liền nhắn tin hỏi cô.

Anh còn kèm theo tấm hình Minh Luân đang phì phèo điếu thuốc lá, ánh mắt thì u sầu cô coi xong hình cũng chẳng hiểu được mình nên bênh ai đâu nữa.

-”Để nữa em kể lại cho anh nghe em vào thi đây ạ” cô gửi vội tin nhắn rồi về lại phòng thi của mình.

Vừa đến phòng thi thì cô đã nhìn thấy Minh Luân trầm tính đang đứng kế bên Đổng Thành một cách trầm tư vô cùng, nhìn cô cũng chẳng nói gì riêng Thanh Mỹ cũng chỉ cầm vở lên nhìn lại bài mà không ai nói gì với nhau, cô và Đổng Thành ra một góc để nói chuyện với nhau.

“Mày nghe được câu chuyện đó chưa?” Đổng Thành không đề cập đến chuyện đó nhưng ai cũng biết .

“Tao vừa mới nghe nhưng mà chưa tìm được cách gì để nói chuyện với hai đứa đó” cô cũng lắc đầu bất lực .