VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

Chương 19: Hãy Nghe Con Giải Thích



Sự việc quỷ nháo này đã lên báo buổi sáng ở Giang Thành.

Bảng điều khiển ở trên đường quay được video so với video lúc trước Hứa Thanh quay được càng đáng kinh ngạc hơn. Một bóng dáng đen tuyền quỷ mỵ chợt lóe qua. Thỉnh thoảng còn lui thành một đoàn hoặc là bay lên đầu tường, dẫn tới sự chú ý.

Buổi tối người đi dạo ở bên ngoài đã ít đi rất nhiều. Buổi tối cảnh sát sẽ đến đây tuần tra.

Vì một mục đích bảo hộ nào đó, nửa tháng gần đây Hứa Thanh không đưa Khương Hòa ra ngoài, để cô ấy trốn ở nhà. Hiện tại đã qua hơn nửa tháng, tin tức mới dần dần lắng xuống.

"Nghiệp chướng a.."

Vừa ăn vừa cầm điện thoại xem tin tức của Giang Thành, Hứa Thanh không ngừng lắc đầu cảm thán.

Có người nói là động vật ở vườn bách thú nào đó chạy ra ngoài. Có người còn nói là thật sự có quỷ. Có người tinh thần nhiệt huyết, xông ra nữ quỷ bala bala..

Cũng may bây giờ là thời đại xã hội văn minh, người trẻ tuổi đều không mê tín. Nói không biết là gia hỏa nào đau trứng, giả thần giả quỷ để thu hút sự chú ý của mọi người. Còn có người cắt ảnh màn hình ra phân tích..

Trừ điều đó ra, chính là tự do dân chủ văn minh và hài hòa.. Đều sao chép và sàng lọc.

"Các người ở đây đều giống như vậy.. Giống như ngồi nhà lao?"

Khương Hòa ăn cơm, buồn miệng nói, qua hơn một tháng quan sát cô thấy Hứa Thanh ngoại trừ lúc đi ra ngoài mua thức ăn hoặc là buổi sáng ra ngoài đi dạo hóng gió, những thời gian khác đều ngồi chồm hổm ở trong nhà. Không làm gì khác.

"Đương nhiên không phải, cái này gọi là" Trạch "Hứa Thanh chỉ chỉ chính mình" trạch, trạch nam. "

"Một loại nghề nghiệp?"

"Không, một cách sống."

"Không hiểu." Khương Hòa lắc đầu. Tuy rằng cô ấy rất nỗ lực học tập, nhưng lại không thể nào hiểu được.

Từ Đường đến Tống, lại đến Nguyên Minh, đến bây giờ. Thế giới phát triển tuy rằng đã tìm hiểu, nhưng chỉ là khái niệm rộng lớn phù phiếm. Cuộc sống thực, cô ấy vẫn là một người cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Giống như một người mù.

"Chính là tôi có thể lựa chọn đi ra ngoài, cũng có thể chọn ở trong nhà, ra ngoài đi dạo rất mệt.. Cho nên nằm ở trong nhà.. Giống như ông chủ, ngày ngày không có việc gì ở nhà nuôi chó, mèo." Hứa Thanh nêu ví dụ.

"Không phải giống."

"... "

"Tôi muốn ra ngoài đi lại." Khương Hòa mở miệng.

Cứ ở nhà chờ đợi như vậy, cô ấy không cách nào học được cách sống. Mỗi ngày đều giống như sủng vật được nuôi ở trong lồng. Giống như Đông Qua.

"Ra ngoài đi lại?" Hứa Thanh hỏi ngược lại.

"Phải"

"Cô muốn nói là.. Rời khỏi nơi này?" Anh ta biết cái "đi lại"này không đơn thuần là ra ngoài đi dạo một vòng.

Khương Hòa hạ ánh mắt xuống, im lặng một lát sau đó gật đầu.

"Đừng nói đùa nữa, đi rồi thì cô có thể làm gì? Những cái khác trước tiên không nói, ăn, mặc, ở, đi lại. Mặc thì cô có thể không thay đồ, đi bộ cô có thể đi bằng 2 chân, ở thì sao? Trèo vào phòng của người khác để ngủ? Ăn thì sao? Hửm?"

"Ta..." Khương Hòa há mồm, nhưng lại không thể phản bác.

"Đi cướp? Hay là đi ăn trộm?" Hứa Thanh buông đũa xuống nhìn Khương Hòa.

Anh ta có thể cho Khương Hòa chút tiền, cô ấy cũng đã học được cách ăn cơm ở quán. Nhưng một người không có mánh khóe mưu sinh, sẽ có lúc tiêu hết.

Đến lúc đó sẽ đi vào ngõ cụt, ngoài không phạm pháp thì cũng chỉ có thể kỳ vọng vào những người hảo tâm.

"Ở gần đây cũng không có thâm sơn rừng già nào để cho cô bắt lợn.. Ồ! Có thể đi lục thùng rác."

Khương Hòa cúi đầu không nói chuyện. Trên bàn cơm bỗng nhiên rơi vào im lặng.

Một lúc sau, cô ấy có vẻ suy sụp, không tiếng động thở dài. Có một cảm giác vô lực.

Nếu Hứa Thanh nói những thứ đó là dựa trên vấn đề thân phận là lừa dối cô ấy, vậy còn tốt một chút. Nhưng qua hơn một tháng sống cùng nhau, cô phát hiện Hứa Thanh không có ác ý, cũng chưa từng nói gì lừa dối cô.

Không có thân phận, đúng thật là nửa bước khó đi.

Hứa Thanh nhìn Khương Hòa một lúc lâu sau đó lắc đầu. Ngữ khí hòa hoãn nói: "Thay đổi thói quen sống, cách sống, còn có tri thức cuộc sống.. Những thứ này rất khó khăn, tôi có thể hiểu được."

"Nhưng mọi việc đều phải làm từ từ, ít nhất cô bây giờ đã biết ngồi phương tiện giao thông công cộng rồi. Nhận biết được tiền rồi không phải sao? Đây là một tiến bộ rất lớn."

"Tôi cái gì cũng không học được." Khương Hòa mân mân miệng, có chút ủ rũ nói.

"Không, cô đã học được rất nhiều thứ rồi. "Hứa Thanh nghĩ nghĩ nói: "Ít nhất.. bây giờ tôi nói với cô những điều này cô cũng không sờ tiêu, rút kiếm nữa. Cho cô một số tiền, cô có thể ở bên ngoài sống một khoảng thời gian.. Vì vậy bây giờ so với lúc cô mới đến hơn một tháng trước lợi hại hơn rất nhiều rồi."

"Từ từ học, đợi sự việc nháo quỷ ở bên ngoài yên ắng lại, tôi sẽ thường xuyên đưa cô ra ngoài đi dạo. Có một số việc phải thử nghiệp thì mới biết được."

"Bên ngoài thật sự bị quỷ nháo?" Khương Hòa kinh ngạc.

"Đạo sĩ vẫn đang nhảy múa ở bên ngoài." Hứa Thanh tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng dậy thu dọn hộp ở trên bàn.

Nếu muốn quen thuộc với một thế giới mới lạ, không phải thông minh là được. Có rất nhiều thói quen phải được sửa đổi từ từ.

Ít nhất cô ấy đã nhận biết được đèn giao thông, biết cách dùng tiền, đấu địa chủ thỉnh thoảng cũng thắng được một hai lần..

"Đợi sau này cô kiếm được ra tiền, nếu vẫn còn ở đây, nếu vẫn còn không được thì..."

Nhìn thấy ánh mắt trong veo của Khương Hòa, Hứa Thanh đang nói đùa bỗng nhiên bị nghen lại, lắc đầu nói: "Phải tìm cho cô công việc để làm, cô đợi tôi nghĩ xem cô có thể làm được việc gì."

Khương Hòa trịnh trọng ôm quyền: "Đa tạ thiếu hiệp".

"Gọi là đại hiệp."

"... "

Công việc chân chính thì không thể làm được, nhưng bây giờ là thời đại của tin tức mạng.

Hứa Thanh chính là kiếm ăn ở trên mạng, tuy rằng chỉ là làm một UP chủ. Nhưng đối với những thứ khác ít nhiều cũng có một chút hiểu biết. Cho dù là làm việc gì đều phải mất một thời gian dài nghiên cứu mới được. Chỉ dựa vào sở thích mà có thể nuôi sống được bản thân, thì đó là phần thưởng của ông trời, không thể cưỡng cầu.

Buổi chiều.

"Đến chơi cái này, xem có học được không."

Đăng kí một tài khoản mới, Hứa Thanh để khương Hòa chơi trước. Chơi ở trên mạng để luyện tập những việc này là đơn giản nhất, có tay là được.

Ví dụ như kiếm tam, vừa hay còn có cổ phong.

Bị lừa gạt chính là lừa một chút người lao động, mà soát đơn thì chính là tiền thật. Cái này là thực tại, còn có thể giúp cô ấy giết thời gian, mà còn có thể cùng với người khác hỗ trợ lẫn nhau.

Đương nhiên, trước tiên cô ấy phải học được cách chơi. Để một người vừa mới tiếp nhận thế giới này, vẫn không thích ứng với cổ nhân kiếm tiền. Hiện tại Hứa Thanh chưa thể nào nghĩ ra biện pháp nào đơn giản hơn.

"Chơi?" Theo bản năng Khương Hòa cảm thấy không đúng lắm, nhìn trên bản vẽ của trò chơi, nghĩ nghĩ một lúc nói: "Ta không thể làm cái mà ngươi làm sao? Chính là theo dõi người khác sau đó kiếm tiền.. "

"Cái đó quá phức tạp, bây giờ cô chưa thể học được"

Hứa Thanh xua tay: "Thứ cần học quá nhiều, còn phải có kinh nghiệm..."

Rầm rầm

Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, cắt đứt lời của Hứa Thanh, hai người đưa mắt nhìn nhau. Sắc mặt của Hứa Thanh chợt biến. Một bên ra hệu Khương Hòa đi về phòng một bên hô: "Ai vậy?"

"Mở cửa!"

"..."

Nghe thấy giọng nói này Hứa Thanh quay đầu thúc giục Khương Hòa: "Bên ngoài là người nhà của tôi, cô mau... Về phòng trốn đi."

Khương Hòa không rõ vì sao, đứng dậy đi về phòng.

Người bên ngoài có thể tùy ý mở cửa, người trong nhà ngược lại phải đi trốn.. Có chút kì quái.

"Đợi a, Con mở cửa cho người."

Khương Hòa đã quay về phòng. Hứa Thanh mở cửa: "Bố, sao người lại tới đây?"

"Gọi ta là người cho thuê nhà."

Hứa Văn Bân đẩy đẩy mắt kính, nhấc chân bước vào nhìn màn hình máy tính, lại nhìn Hứa Thanh.

"Vẫn chưa tìm việc làm?"

"Ông chủ cho thuê phòng như người còn quản con tìm việc.. ai ya ai ya, cái này đưa cho người, đem tiền cho người không phải là được rồi sao?"

Hứa Thanh quay người đi tới sô pha cầm điện thoại, Hứa Văn Bân có chút chán ghét lấy đầu ngón tay đẩy đẩy Đông Qua vừa đi tới: "Tốt nghiệp rồi mà không đi tìm một công việc chân chính, cả ngày đầu cơ trục lợi, làm toàn những việc đường ngang ngõ tắt. Giống cái gì? Vẫn nên tìm cho con..."

"Đóng cho con cái chuồng bò" Hứa Thanh vô lực tiếp chuyện: "Cái này gửi cho bố, bố tự mình đến đây là để xem con có làm việc không? Bây giờ là Quốc Khánh không có ai làm việc a.. Ồ, bố đến để xem phí điện nước".

"Hừ!"

Hứa Văn Bân nhìn Hứa Thanh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhìn máy tính: "Nếu tháng sau mà vẫn không tìm được việc, thì sẽ tăng tiền thuê nhà. Xem con còn có thể ngày ngày quấn ổ ở nhà hay không..."

"Đúng rồi!"

Động tác chuyển khoản của Hứa Thanh dừng một chút, ngẩng đầu nói: "Bố, lúc bố vừa đến có nhìn thấy đạo sĩ đó không?"

"Thấy rồi, sao thế?" Hứa Văn Bân nhíu mày.

"Ở đây bị quỷ nháo, không an sinh, hoàn cảnh đổ nát... Giá thuê phòng của bố phải được giảm xuống."

"Nháo cái rắm, con nhanh..."

Lời nói được một nửa, Hứa Văn Bân đột nhiên im bặt, sững sờ nhìn ra ban công. Hứa Thanh thuận theo ánh mắt nhìn ra. Quần áo của Khương Hòa đang phiêu phiêu theo gió.

"... "

"... "

Bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.

"Bố, bố nghe con..."

Sắc mặt Hứa Văn Bân trầm xuống: "Con bây giờ còn học cách mặc loại quần áo này?"

?

Hứa Thanh lờ mờ.