VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC

Chương 43: Khinh vũ phi dương



Tuy rằng biết năng lực học tập của Khương Hòa rất mạnh, nhưng Hứa Thanh vẫn là xem nhẹ cô ấy rồi, không ngờ được rằng cô ấy học được tra trộm baidu.

Còn học được tìm cá.

Lúc ăn cơm xong, ngồi phịch trên ghế sô pha chờ xem tin tức, anh ta tùy ý liếc nhìn Khương Hòa bên đó. Cô nàng này đã biết sử dụng không gian của chim cánh cụt (1) rồi, ở đằng kia cầm chuột, đánh dấu câu, điểm điểm.

"Đây là anh?" Khương Hòa cũng nhìn lại. Có chút kinh ngạc nhìn Hứa Thanh, lại nhìn ảnh trên màn hình máy tính.

Hồng mao dáng vẻ lưu manh, tóc lại còn dài như vậy..

"Khụ.. Không phải tôi." Hứa Thanh mặt không đổi sắc phủ nhận.

"Rất giống anh."

"Tuy rằng rất giống, nhưng.. Được rồi, đúng là tôi."

"Trước đây anh thật kì quái, giống cái kia, cái kia.." Khương Hòa nhìn ảnh trên màn hình, không tìm ra từ nào để hình dung.

Mái tóc màu đỏ, mái chéo. Dùng lời của bác sĩ nội khoa mà nói thì là "nếu không cần mắt thì có thể hiến cho người cần nó."

"Lúc trước không lịch sự tao nhã, thích lòe loẹt.. Đều là lịch sử đen, đừng tiếp tục xem nữa."

Hứa Thanh bình tĩnh đi qua, thoát ra khỏi chim cánh cụt của mình. Ảnh được lưu ở album tư mật, vốn dĩ là dùng để nghiêm khắc nhắc nhở chính mình, thỉnh thoảng mở ra nhìn, miễn cho lại nảy sinh ra việc ngốc nghếch gì, ý tưởng như vậy không ngờ lại bị Khương Hòa tìm ra.

May mắn phim ảnh ngắn đều nằm trong thư mục ẩn, nếu không sẽ bị Khương Hòa xem thành.. Anh ta cũng không biết sẽ bị coi thành cái dạng gì, dù sao chắc chắn cũng sẽ bị hiểu nhầm.

"Ngày trước anh cũng để tóc dài?" Thần sắc của Khương Hòa có chút cổ quái. Hứa Thanh vẫn luôn là mái tóc ngắn gọn gàng. Khương Hòa thật khó có thể tưởng tượng ra loại tạo hình kì ba đó được tạo ra như thể nào.

"Táng Ái Gia Tộc (2), nói cô cũng không hiểu, chúng tôi làm thủy triều dậy sóng.."

Hứa Thanh thở dài, nếu lúc đó không giống như tên du thủ du thực thì cũng không đến mức bây giờ bị lão đầu tử ngày ngày đòi tiền thuê nhà.

Thuê một căn nhà khác của chính gia đình nhà mình, làm gì có ai làm như vậy? Chưa từng nghe nói.

"Tôi sẽ lập cho cô một cái, mình dùng của mình.. Có thể đem ảnh chụp bánh ngọt đăng lên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì có thể giữ được mãi mãi, không cần phải lo bị mất."

Anh ta cạch cạch vài cái đã lập được một tài khoản "mật khẩu là tên của cô viết bằng phiên âm. Được rồi, cô hình như không biết phiên âm vậy thì cái này đi asdf.. Cô bấm lại một lần đi, đã nhớ chưa?"

"Nhớ rồi." Cuối cùng Khương Hòa bị anh ta dời đi trọng tâm câu chuyện. Vẻ mặt hiếu kì nghiên cứu tài khoản chim cánh cụt mà mình vừa có được.

"Trước tiên hãy đặt tên.. Tôi giúp cô đặt."

Hứa Thanh hứng thú được khơi dậy. Hai bàn tay bay nhanh trên bàn phím "Khinh vũ phi dương" bốn chữ bị đánh lên, tiếp theo liền di chuyển chuột đến cột chữ ký, ở đó điểm một chút.

"Từng có mộng tưởng vác trường kiếm tẩu thiên nhai, sau đó hết tiền liền không đi nữa."

"Đã xong." Hứa Thanh cười cười, giúp cô ấy thêm bạn bè.

Có cảm giác của niên đại.

"Nghe hay không?" Anh ta hỏi.

"Khinh vũ phi dương.." Khương Hòa cân nhắc một chút, cảm thấy rất hay "Không tồi, đây là tên trên mạng của tôi?"

"Đúng, giống như hành tẩu giang hồ, dùng một thân phận giả. Ở trên mạng không cần lộ ra thông tin thật của cô."

Tất cả đã xong, Hứa Thanh nghĩ nghĩ, sau đó giúp cô ấy thêm vào ba nhóm trò chuyện, nói: "Xem bọn họ nói chuyện nhiều một chút, cũng có thể thử tham gia vào nói chuyện cùng bọn họ. Trên mạng loại người nào cũng có, nếu gặp phải kẻ nào nói chuyện làm cô khó chịu thì cũng mặc kệ bọn họ, nếu gặp phải cái gì không hiểu thì có thể tra baidu, baidu là dùng như thế này.."

Thành công đem vấn đề về ảnh chụp bỏ sang một bên. Khương Hòa sau khi hết giờ làm việc lại nhiều thêm một hoạt động mới. Đối với mấy nhóm trò chuyện mỗi phút lại có 99+ tin nhắn đó rất có hứng thú, kéo lên từng tin nhắn để xem.

Hứa Thanh xem tin tức phát sóng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Như vậy.. Chắc sẽ không biến thành một thiếu nữ nghiện mạng chứ?

Mặc kệ, dù sao so với đi đào núi hoặc ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Hai tháng sớm sớm chiều chiều ở chung đã tạo thành một số thói quen có người ở bên cạnh hỏi đông hỏi tây hoặc im lặng không nói tiếng nào tự mình nghiên cứu.

Hứa Thanh ôm Đông Qua không để cho nó chạy loạn, thuận tay vỗ về lưng của nó, suy tư từ từ phân tán, bắt đầy suy nghĩ sau này sẽ phải làm như thế nào.

Cô ấy sẽ từ từ quen thuộc với cuộc sống ở đây, sau đó nghĩ biện pháp để sống, cắm rễ ở thế giới này, biến thành một người thành phố hoàn hoàn chỉnh chỉnh..

Sau đó thì sao? Hai người chỉ là bá tánh bình thường, nơi cô ấy ở hơn một ngàn năm trước là một mảnh của khai nguyên. Chỗ của anh ta ở đây là một khối của thời thịnh thế, những thứ có thể giúp chỉ có thể như vậy thôi.

Đêm muộn.

"Tôi đi tắm, anh có muốn dùng không?" Khương Hòa đứng dậy hỏi một câu, lắc chuột tắt máy.

"Không cần, tắt đi đi."

Hứa Thanh thuận miệng đáp, cuối cùng cũng có thể buông Đông Qua bị chà đạp thật lâu xuống, lười biếng duỗi thắt lưng, ngáp một cái.

Đi một bước, tính một bước, thật tốt.

Đúng rồi, tôi mua một cái khăn tắm rất to, thấm nước rất tốt. Cô có thể dùng nó để bao ở trên tóc, dùng sức lau một lúc, như vậy sấy sẽ nhanh khô hơn. "

" Tôi biết rồi. "

Khương Hòa ôm quần áo vào phòng tắm, sờ soạng ở phía sau để tháo áo lót. Lần đầu tiên Hứa Thanh mua mấy cái đó hơi nhỏ, như vậy mới cảm thấy có chút không thoải mái, sau khi đổi loại to hơn thì càng ngày càng cảm thấy quen.

Anh ta nói không sai, bây giờ tất cả đều là vì sự hưởng thụ của con người mà tồn tại, mắt thấy là tất cả, tất cả đều là như vậy.

Mà không phải giống như các cô khi đó, tất cả là vì sinh tồn.

Theo lời hứa Thanh nói, lấy khăn bao tóc lau lau, quả thực dùng rất tốt, không giống lúc trước nhỏ nước xuống. Khương Hòa nghiêng đầu nhìn về chiếc gương trong phòng tắm, bước chân dừng lại, nhìn mình trong gương có chút run sợ.

Chỉ mới có hai tháng mà thôi, cô ấy lúc mới đến cùng với hiện tại giống như hai người khác nhau.

" Tới đây đi, sấy xong tôi cũng muốn đi tắm. "

Hứa Thanh cầm máy sấy tóc, đứng ở phòng khách thúc giục.

Vì không muốn Khương Hòa cảm thấy tóc dài phiền phức mà đi cắt đi bộ tóc đen, thẳng, dài, anh ta đã quen trước khi đi ngủ giúp cô ấy sấy tóc, dù sao sớm chiều ở chung, nhìn thấy dễ chịu cũng rất quan trọng.

" Anh cũng có thể thử để tóc dài, chỉ cầm không làm thành màu đỏ thì cũng rất đẹp. "Khương Hòa ngồi trên nghế đưa ra đề nghị" như vậy tôi cũng có thể giúp anh sấy. "

Có đi có lại, đây gọi là công bằng.

" Đừng, tôi như thế này rất tốt. "Hứa Thanh bắt đầu giúp cô ấy vén tóc, sấy khô" đàn ông cần phải tinh thần lão luyện, bây giờ rất có tinh thần. "

" Vậy chỉ có anh giúp tôi.. "

" Cử thủ chi lao. "

Hứa Thanh không để tâm nói" vốn dĩ cũng chỉ là chuyện nhấc tay, bên ngoài hiệu tóc ngày nào cũng có người giúp sấy tóc, cô không cần cảm thấy.. Đổi ngày khác đưa cô đi, chỉnh sửa tóc một chút, sẽ càng đẹp."

Khương Hòa ngồi đoan đoan chính chính, nhìn dư quang hình bóng của Hứa Thanh không ngừng dao động, không nói gì.

Nếu như anh ta ở thời của cô, tâm địa tốt như vậy, thân thủ yếu như vậy, nhất định là không thể sống được đi?

Ừm.. Như vậy nói không chừng cô có thể bảo hộ anh ta, cũng có thể một bàn tay to vung lên nói "chỉ là cử thủ chi lao!"

Không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng Khương Hòa giật giật hơi hơi cong lên, lại lập tức lại thu lại, khôi phục dáng vẻ nghiêm chỉnh.

Thế giới thịnh thế.. Anh ta vẫn là không cần đi sẽ tốt hơn.

Bây giờ như vậy thực không tồi, cực kì tốt.

(1): Cái này mình cũng đã giải thích rồi, chim cánh cụt là biểu tượng ứng dụng QQ của Trung Quốc.

(2): Táng Ái Gia Tộc: Là một từ ngữ mạng, Táng Ái Gia Tộc là Kính Vũ Đoàn. Là một tổ chức mạng, thích ăn mặc khoa trương lòe loẹt, tạo hình kì dị, thích đấu nhảy múa. Bây giờ đa phần là chỉ kiểu tóc khoa trương.