Hà Bội Sam mơ màng tỉnh dậy sau cơn hôn mê, phần đầu cô bị chấn thương nhẹ nên không ảnh hưởng đến tính mạng, cô vừa tỉnh dậy thì cảm thấy có người nắm tay mình, nhìn qua thì thấy Lục Tư Phàm đang ngủ gật bên cạnh.
Nhìn thấy anh cô giật mình, cứ tưởng bản thân còn đang nằm mơ nên mới thấy thế, dùng tay dụi dụi vào mắt mình, đến khi Lục Tư Phàm giật mình tỉnh dậy thì nhìn thấy cô, anh hạnh phúc nói.
“Tỉnh rồi sao? May quá cuối cùng cô cũng tỉnh”
Hà Bội Sam ngơ ngác nhìn anh
“Sao.... Sao anh lại ở đây?”
“Đang nói chuyện điện thoại với cô thì tự nhiên cô lại thét lên như vậy, có biết là làm tôi lo lắm không?”
Nghe anh nói lo cho mình, Hà Bội Sam nghi hoặc nhìn anh
“Anh nói anh lo cho tôi?”
Lục Tư Phàm ngại ngùng, anh giả vờ nói
“Thì dù sao cô cũng là bạn cùng nhà với tôi mà, cô có mệnh hệ gì thì mẹ tôi là người cực nhất, tôi chỉ thương mẹ thôi” “Vậy sao?”
“Tất nhiên”
Hà Bội Sam đắt ý, cô chỉ tay về phía bàn tay mình, bàn tay đấy anh đang nắm thật chặt
“Anh là đồ vô sỉ, tại sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy hả? Trong thời gian 2 người yêu nhau sao anh có thể phản bội cô ấy?”
“Tôi không có phản bội, tôi nhớ là... từ lúc cưới nhau đến giờ làm gì có thông tin nào như vậy?”
“Nhưng trước đó thì sao?”
“Trước đó? Tôi với cô ấy có quen nhau trước đó à?”
“Anh... rõ ràng cô ấy nói 2 người yêu nhau rất sâu đậm. Yêu nhau rất lâu rồi”
Lục Tư Phàm nghe anh nói thế thì hoài nghi
{Cô ta đang nói Việt Bân sao?}
“Anh im lặng vậy là sao hả? Anh nói đi sao anh có thể làm vậy”
“Chuyện nhà tôi liên quan gì đến anh à? Anh là cái gì của cô ấy? Nếu chỉ là đồng nghiệp thì anh không có tư cách chất vấn tôi”
“Tôi...” Lục Tư Phàm vứt tay Trương Chí Thần ra, anh chỉnh lại y phục rồi nghiêm túc nói
“ Tôi không quan tâm chuyện quá khứ như nào, nhưng từ bây giờ cô ấy là đồ của tôi, và tôi không có thối quen nhìn món đồ của mình bị ức hϊếp hay đau khổ, với lại... nếu như anh giám dòm ngó đến cô ấy, thì đừng trách tôi”
“Anh xem Sam Sam là 1 món đồ à?”
Lục Tư Phàm cười khẩy rồi rời đi, anh không quan tâm chuyện người khác nói gì về mình, nhưng 1 khi anh đã quyết định yêu Hà Bội Sam thì anh tuyệt đối không để cho cô ấy thiệt thòi
Lục Tư Phàm mang cháo đến phòng bệnh của Hà Bội Sam thì rời đi, anh gọi cho Niệm Chân
[Tôi nghe nè, sao hôm nay cậu không đến tập đoàn vậy?]
[Tôi sẽ không đến đó vào vài ngày tới, mọi chuyện cậu tự giải quyết đi]
[Ơ hay, cậu nói như vậy là ý gì hả? Tự nhiên công việc ở đâu đổ lên đầu tôi vậy nè] [Hà Bội Sam đang bị thương nặng, tôi phải ở đây chăm sóc cô ấy, cậu chịu khó lo hết mọi chuyện đi]
Nghe thấy Hà Bội Sam bị bệnh nên Niệm Chân cũng nhẹ giọng hẵn, anh tỏ ý quan tâm hỏi
[Cô ấy bị bệnh có nặng lắm không?]
Lục Tư Phàm khó chịu nói
[Vợ của tôi cần cậu quan tâm à?]
[Nói gì vậy? Tôi chỉ hỏi thăm thôi làm gì căng vậy]
[Cô ấy không sao, mà nè những bài báo xấu về tôi cậu cho nó bay màu hết đi]
[Chuyện lạ à, cậu có bao giờ quan tâm mấy chuyện ngoài luồn đâu]
[Tôi không quan tâm nhưng có 1 người sẽ quan tâm, nói tóm lại cậu cứ làm theo những gì tôi nói đi]
[Ờ được rồi, nói Bội Sam ráng giữ sức khỏe nha]
[Đã bảo là đừng quan tâm đến cô ấy mà, cậu lì quá đấy]
Lục Tư Phàm tức giận tắt máy, Niệm Chân cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì .
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
"Cái tên này làm sao vậy chứ? Bộ càng lớn tuổi thì đầu óc càng không được bình thường à?"