Thiên Lý lặp lại câu hỏi trong khi cầm điện thoại: “Anh chắc chứ? Alpha đó để tóc dài... Đáng lẽ anh ấy đã vào kiểm tra khi trạm kiểm soát mở cửa làm việc vào buổi chiều, chả lẽ anh ta không có đến kiểm tra, nhưng anh ta đã sử dụng chất PVPⅡ-5 vào đêm qua. “
Bên kia im lặng, có tiếng giấy tờ sột soạt, sau đó nhân viên ở phía đối diện tiếp nhận nói: “Thật sự không có, trạm trưởng, cả bản ghi máy tính và bản ghi thủ công đều không có Alpha nào như vậy. Chiều nay, ngoại trừ có thêm hai nhân lực bổ sung và nhân viên cấp cứu, không có ai khác đã đến đây, vì vậy tôi nhớ rất rõ. “
Thiên Lý khi nhận được câu trả lời này, không khỏi hơi nhíu mày, sau đó nói với đối phương: “Được rồi, cám ơn.”
A Triệu không có đi phòng thí nghiệm kiểm tra thân thể, nên nói chính xác hơn là còn không có tiến vào cửa Trạm giám sát, thật là kỳ quái, Alpha này làm sao vậy?
A Triệu còn có nhiều điều bí ẩn, giống như lời sư phụ nói, cái tên mà đối phương nói với anh không phải là tên thật của anh, Thiên Lý tuy biết điều này nhưng anh không muốn vạch trần, anh nói rằng anh đang bị người khác truy đuổi., và anh ấy muốn giấu tên của mình đi để những người truy đuổi anh ta không biết, điều này là bình thường.
Nhưng tại sao A Triệu lại trốn khỏi Trạm giám sát?
Thiên Lý khó hiểu, nhưng Thiên Lý cũng không phải suy nghĩ với vấn đề này thêm, hắn đã cứu Alpha, nhưng bây giờ hắn không còn ở đây và điều này có lẽ tốt hơn, đỡ cho hắn rất nhiều phiền phức.
- --- Nghĩ đến đây, Thiên Lý không khỏi ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào trên bức tường phía đông, trên mặt tưởng có chút vết nứt.
Ở đó có treo một mảnh vải mỏng màu đỏ, chất liệu trông giống như loại vải vụn dùng để cắt ruy băng ở lối vào của một trung tâm mua sắm, và trên đó có bốn ký tự lớn được viết bằng sơn vàng - lòng nhân hậu và đức hạnh!
... Nó khá là uy nghiêm.
Khi Thiên Lý đến gặp Sư phụ để lấy lại “cờ hiệu” này, ông ấy muốn nói với Thiên Lý rằng đó có thể chỉ là một trò đùa, ai biết được Sư phụ vỗ vai Thiên Lý và nói:
- Thiên Lý, đừng nhìn vào cờ hiệu kiểu cách đơn giản như này, nhưng nó được tặnv bởi người khác, xét về giá trị, chúng quý hơn hẳn những thứ mua bên ngoài! Hãy trân trọng nó và treo chúng ở nơi dễ thấy trong văn phòng của ngươi!
Sư phụ cũng nói rằng trước khi một cái cờ hiệu tiếp theo được tặng thì nó không được phép lấy ra khỏi nơi treo chúng.
...
Thiên Lý lạnh lùng nhìn cờ hiệu, trong lòng có chút bất an đối với suy đoán ác ý của hắn về Alpha A Triệu này, đồng thời cảm thấy tên khốn kiếp này hẳn là đang chơi hắn!
Nhưng không có cách nào tìm được người, Thiên Lý thật ra muốn hỏi hắn là hắn đang muốn làm gì.
Chuyện vặt vãnh này cũng không khiến Thiên Lý bận tâm quá lâu, cậu nhanh chóng dốc hết sức mình vào công việc căng thẳng, chiều nay may mắn hơn không có việc phải ra ngoài, sau khi Thiên Lý đã giải quyết xong công việc trong tay. lại đi xử lí các vụ việc hoặc báo cáo, lại ký tên, những vụ việc cần giải quyết này có thể lớn hay nhỏ, nhưng thường giải quyết sự việc thì kết quả sẽ không nhanh như vậy, Vương Quyền an ủi Thiên Lý vài câu, không nên lo lắng quá.
Vì vậy, nhanh chóng đã đến lúc phải kết thúc thời gian đi làm.
Trời bỗng có cơn mưa nhẹ, Thiên Lý đang nghĩ đến mấy chậu cây non xanh tốt trồng ngoài ban công nên vội vàng quay về, trời cũng mưa nhẹ đêm qua, để cứu Alpha A Triệu vào đêm hôm trước, anh đã bỏ lỡ không chăm sóc chậu cây trong đêm mưa hôm ấy, và hôm nay chậu cây lại mắc mưa một lần nữa...
Nhưng không ngờ trên đường về nhà càng lúc càng mưa to, Thiên Lý nhìn mưa tí tách trên kính chắn gió, cảm thấy chậu cây ngoài ban công chắc chết hết rồi.
Thật tiếc khi một số chậu vẫn chưa mọc ra.
Sau khi Thiên Lý đậu xe, anh chạy vào tòa nhà trong cơn mưa, nhưng vừa ra khỏi cửa thang máy anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, anh sống ở chung cư và chung cư này chỉ có một thang máy và một căn nhà ở tầng này, chỉ có Thiên Lý sống ở căn nhà ở tầng 12 này, nhưng anh vừa ra khỏi Cửa thang máy thì từ xa nhìn thấy một vũng nước còn đọng ở cửa, khi kiểm tra kỹ hơn, dường như có...
Thiên Lý nghi ngờ bước tới, phát hiện đó đúng là một đống các vết nước, Thiên Lý liền nhanh chóng phán đoán có người đột nhập nhà mình, nhìn vết nước trên mặt đất, người này hẳn là đứng đây Ko lâu.
Phản ứng đầu tiên của Thiên Lý là lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, kết quả là anh vừa bấm gọi, đèn trên đầu lóe lên vài cái, sau đó phát ra tiếng bíp.
Thiên Lý đứng trước cửa phòng, vô thức ngước mắt lên nhìn lên Trần nhà- anh sống trong khu dân cư cao cấp, các công trình công cộng ở đây cũng không có vấn đề gì, sao hôm nay lại cúp điện đột ngột vậy? Qua một lúc, điện thoại của đồn cảnh sát cũng được kết nối, giọng nói của người cảnh sát tiếp nhận từ phía đối diện: “Xin chào, đồn công an huyện X tỉnh B, có khó khăn gì cần giúp đỡ không?”
Thiên Lý chưa kịp nói thì tay phải đang cầm điện thoại bất ngờ bị nắm lấy từ phía sau, Thiên Lý gấp cùi chỏ đánh vào người phía sau, nhưng đối phương nhanh hơn mình, anh nhanh chóng ngăn Thiên Lý lại, nắm lấy cổ tay anh và đập mạnh anh ta vào tường.
Thiên Lý thầm ngạc nhiên - tuy là Beta nhưng Thiên Lý vẫn có khả năng tự bảo vệ mình trong một khoảng nhất định vì 1 phần do đặc thù công việc. Nhưng Thiên Lý hoàn toàn không thể phản kháng một chút nào và chỉ hai hoặc ba bước di chuyển kẻ đột nhập đãkiểm soát được Thiên Lý.
Kẻ đột nhập có thể là một kẻ tội phạm chạy trốn?
Thiên Lý lúc này đang từ phía sau áp vào tường, một tay ôm từ cổ tay đến áo vest, tay cầm điện thoại di động kéo ra xa, đối phương từ phía sau vẫn đè đầu gối, cả người đều bị đè ép dựa vào bức tường, gần như vậy, Thiên Lý có thể cảm thấy cơ thể mình ướt đẫm, và nghe thấy tiếng thở của người bên kia...
Người đàn ông di chuyển rất chuyên nghiệp, và Thiên Lý không thể di chuyển và bị kiểm soát hoàn toàn.
“Xin chào? Còn ở đó không? Xin chào? Vị trí của anh đang ở đâu?” Giọng cảnh sát phát ra từ ống nghe, Thiên Lý khẽ đảo mắt liếc nhìn điện thoại của anh, nhưng không dám nói để trả lời nhân viên cảnh sát.
“Vãi thật “
Người đó nhấn nhẹ vào điện thoại của Thiên Lý, điện thoại bị cúp máy, đèn trên màn hình điện thoại mờ đi. Trán Thiên Lý chảy ra một lớp mồ hôi, lúc này ánh đèn cũng mờ đi, người kia vẫn ở phía sau và Thiên Lý không cách nào quay đầu lại để nhìn mặt kẻ đột nhập vào nhà mình, gọi cảnh sát và ngay trước mặt xã hội đen, gọi điện thì cúp máy, thật là kinh khủng... Thiên Lý không thể tưởng tượng được hậu quả.
“Anh muốn làm gì? Nếu anh muốn tiền...”
“Tại sao anh lại thích gọi cảnh sát đến vậy.”
Thiên Lý còn chưa nói xong đã bị người phía sau cắt ngang, cười bất lực, Thiên Lý nghe thấy giọng nói của hắn, sững người một hồi rồi khẽ quay đầu lại: “Là ngươi, A Triệu“.
A Triệu vừa nở một nụ cười vừa nói ngay gần bên và áp sát vào mặt Thiên Lý, người đàn ông cúi xuống quá gần, và đôi môi của anh ta gần như chạm sau cổ của Thiên Lý: “Tôi là ai?”
Thiên Lý toàn thân nổi da gà, dựng hết cả tóc gáy, không ngừng giãy dụa mấy lần nhưng A Triệu vẫn không chịu buông tha, Thiên Lý có chút khó chịu nói và rụt tay lại và đẩy mạnh: “Thả tôi ra!”
A Triệu lùi lại hai bước, cười nói: “Ngươi không cần phản ứng mãnh liệt như vậy, ngươi không phải Omega.”
Thiên Lý bất giác nhíu mày, hắn dựa vào tường, nắm cổ tay hắn xoa nhẹ: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này.”
Người này là A Triệu, sau một thời gian dài ở trong bóng tối, Thiên Lý đã thích ứng với cường độ ánh sáng này, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn.
“Ta chờ ngươi trở về, ai biết ngươi đi làm muộn như vậy.”
Thiên Lý trầm mặc nhìn hắn một hồi, liếc mắt nhìn ngọn đèn trên đầu, A Triệu nhìn theo hướng tầm mắt của Thiên Lý sau đó liền duỗi tay nói: “Không biết làm sao ở đây đèn hỏng.”
... Thì ra là do tai nạn mà đèn bị hỏng? Lúc nãy Thiên Lý cứ nghĩ rằng ai đó đã cố tình làm cho hành lang trở nên tối tăm để chờ đợi và phục kích mình.
“Ầm... Ầm....--!”
Bên ngoài đột nhiên có sấm sét, ánh sáng tia chớp nhàn nhạt chiếu sáng toàn bộ hành lang. Cơ thể của A Triệu ướt sũng.
“Ngươi trốn ở đây làm gì? Và tại sao gươi từ phía sau tấn công ta.”
A Triệu lập tức thanh minh: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý trốn hay gì đâu. Tôi chỉ là nghe thấy tiếng động ở hành lang, vì vậy tôi đi xuống xem xét. Vừa quay lại đã thấy anh muốn gọi cảnh sát và tất nhiên là tôi muốn ngăn cản anh. “
Thiên Lý nhẹ nhàng thở ra: “Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?”
A Triệu không trả lời, Thiên Lý do dự, bước ra cửa nói với hắn: “Bây giờ vào phòng trước đi.”
A Triệu không ngờ lần này lại được phép vào phòng của Thiên Lý dễ dàng như vậy, và lúc này A Triệu không kịp nói một lời bào chữa nào mà A Triệu chuẩn bị bịa ra trong đầu của anh ta - Thiên Lý không muốn mở miệng nói chuyện lúc này và vì Thiên Lý không muốn bản thân mình bị động khi bị người khác tấn công bất ngờ.
Thiên Lý vừa vào nhà liền bận rộn ra ban công giải cứu chậu cây nhỏ của mình, con mèo đen đã ngửi thấy mùi của người lạ, con mèo giống y hình dạng chủ nhân của nó và bộ lông giống hệt Beta Thiên Lý này.
Hắn đột nhiên duỗi tay bắt lấy con mèo đen, ôm vào trong lòng, một tay véo vào cằm con mèo đen, thì thào nói: “Ngươi tên là gì, ta đây không phải lần đầu tiên tới đây.”
Thiên Lý từ trên ban công đi vào, tay cầm mấy chậu cây, thấy Thiên Lý vào A Triệu liền buông tay, con mèo đen ước gì A Triệu bỏ tay ra ngay lúc này, nó liền chạy xuống gầm ghế sô pha trốn.
Thiên Lý liếc nhìn A Triệu: “Đừng động vào con mèo của tôi.”
A Triệu vô thức giấu hai tay sau lưng, vô tội nói: “Không phải, ta không có đụng vào.”
Thiên Lý đặt chậu cây xuống đất và nói: “Mùi pheromone của Alpha sẽ khiến nó sợ hãi.”
A Triệu thở phào nhẹ nhõm - thật là kinh hãi, A Triệu còn tưởng rằng Thiên Lý mắc chứng nghiện sạch sẽ với mèo.
Đèn trong phòng không bật lên được, có lẽ do đường dây bị sấm sét làm cháy hết. Thiên Lý phải tìm trong ngăn tủ vài ngọn nến để thắp sáng. Đặt một vòng tròn sáp trắng lên bàn, như thực hiện một nghi lễ, và hơn thế nữa cảm giác những ngọn đèn tạo ra như đang quay trở lại thế kỷ trước.
Thiên Lý ngồi xuống bàn, thấy A Triệu tóc tai còn đang chảy nước miếng, đưa khăn giấy trên bàn xuống: “Ngồi xuống và lau khô tóc đi.”
A Triệu kinh ngạc tiếp nhận: “Cám ơn.”
Hắn hơi nịnh nọt lấy lòng Thiên Lý, xem một hồi lâu cũng không dám ngồi xuống sô pha, thay vào đó là ngồi xuống nền nhà đối diện với Thiên Lý - người A Triệu vẫn còn ướt, Thiên Lý thì sạch sẽ, nếu hắn dám ngồi trực tiếp lên chiếc ghế sofa, A Triệu chắc chắn bản thân mình sẽ bị Thiên Lý bắt ra khỏi nhà ngay lập tức.
Chẳng qua là hôm nay Beta này xảy ra chuyện gì, đột nhiên thái độ của hắn đối với chính mình quay đầu một trăm tám mươi độ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó hắn không biết sao?
Sau khi nghĩ lại, A Triệu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, chuyện này giống hệt như lúc Thiên Lý mời anh ta đi ăn trưa cùng nhau, chẳng lẽ anh chàng này lại lặp lại thủ đoạn tương tự sao?
Kết quả, Thiên Lý lạnh lùng bổ sung: “Lau sạch sẽ, đừng nhỏ giọt trên sô pha.”
... A Triệu biết là có vấn đề gì đó, nhưng thật may là A Triệu vẫn không ngồi trên ghế sô pha!
A Triệu quyết định ngừng đoán cho đến khi Thiên Lý nói xong.
Con mèo đen lặng lẽ đến gần Thiên Lý, Thiên Lý từ dưới bàn cà phê lấy ra một túi bánh quy thức ăn cho mèo, lấy một miếng bánh quy thức ăn cho mèo nhét vào miệng nó, mèo đen cúi đầu ưu nhã.
Sau khi Thiên Lý đưa cho con mèo một chiếc bánh quy, anh ấy nhìn A Triệu và hỏi: “Anh đến chỗ tôi để làm gì?”
“Ồ, tôi vốn định bỏ đi, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy mình không thể cứ thế này.”
Thiên Lý nhìn hắn: “Tại sao?”
“Ta còn chưa trả lại tiền nợ cho ngươi!”
“Trả lại ta tiền?” Thiên Lý nghi ngờ hỏi: “Ta không có cho ngươi mượn tiền.“.
Á Chiêu nhếch môi: “Ngươi quên rồi sao? Ta nói sẽ trả lại tiền Sandwich cho ngươi.”
... Cái gì?
“Ta cũng nói, ngươi không cần trả lại.”
A Triệu lập tức lắc đầu: “Ồ, như vậy không được, nếu ta thật sự làm vậy thì ta sẽ trở thành đạo tặc.”
Thiên Lý ngơ ngác nhìn anh, cố gắng nhìn ra nét gì khác từ gương mặt A Triệu, nhưng không biết là ánh nến quá nhỏ, hay là Alpha ở góc nhìn phía đối diện quá khuất, Thiên Lý hoàn toàn không nhìn thấy biểu hiện nét mặt của A Triệu.
Thiên Lý thỏa hiệp: “Được, vậy bây giờ ngươi có thể trả lại tiền cho ta.”
A Triệu hối hận nói: “Tôi xin lỗi, tôi không có tiền để trả lại cho anh.”
“... Nguơi đang đùa ta à?” Hay người cảm thấy mình rãnh rỗi quá nên tìm phiền phức đến cho ta
A Triệu giọng điệu rất thành khẩn: “Đương nhiên không phải, ta đang nghĩ tới một cách, chính là.... dùng thân thể báo đáp.”
“...”
A Triệu ho nhẹ một tiếng, “Ý là.....”
“Tôi quyết định ở lại nhà anh cho đến khi trả hết nợ, tôi sẽ làm việc nhà để trả nợ cho anh.”