Hai người vừa trở về phòng, đại quản gia đã gõ cửa xin vào.
Bà bưng trên tay một cái khay có đựng hai chén thảo mộc: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, đây là thảo mộc đại bổ do đính thân lão phu nhân kêu người chuẩn bị. Hai người nhất định phải uống cho hết đó"
Lâm Nhĩ Tích cười trìu mến: "Để ở đó đi đại quản gia, cảm ơn bà nhiều lắm"
Sau khi đặt hai chén thảo mộc lên bàn, đại quản gia cũng nhanh chóng lui ra. Thiếu phu nhân, sáng mai cô sẽ hối hận vì đã cảm ơn lão nô ~
--------
Lâm Nhĩ Tích cằm chén thảo mộc, lưỡng lự không uống rồi lại đặt xuống bàn.
"Đối tác à, bà nội của anh đúng là rất tốt. Đối xử với tôi cũng rất tốt..."
Vũ Hạo vừa tắm xong tóc còn chưa khô, nghe Lâm Nhĩ Tích nói vậy liền ngồi sát lại phía cô: "Tiểu Tích Tích, em có tâm tư gì sao?"
Không hiểu sao, lúc này Lâm Nhĩ Tích tự thấy bản thân mình thật yếu đuối. Ánh mắt cô buồn rười rượi, thở dài một hơi: "Tôi thật sự rất ghen tị với anh. Chúng ta đều là những người không còn mẹ, nhưng ít nhất anh có bà nội thương yêu...
Tôi thì có ba nuôi, nhưng đàn ông thì không thể ấp ám như một người phụ nữ được..."
Cô chưa nói dứt lời, đột nhiên cảm nhận được hơi nóng truyền khắp người mình. Vũ Hạo dang hai cánh tay to lớn ôm lấy cô vào lòng, để đầu cô tựa sát vào ngực anh.
"Tiểu Tích Tích, không xuất hiện sớm để bảo vệ em, chăm sóc em, chính là lỗi của tôi. Bây giờ, chỉ cần Vũ Hạo còn trên đời, đều tuyệt đối không để em chịu thiệt. Từ nay bà nội của tôi chính là bà nội của em, giữa chúng ta cũng sẽ không có thứ gì là giữ riêng cho mình. Mọi thứ tôi đều muốn chia sẻ với em"
Lâm Nhĩ Tích đưa một tay chạm vào ngực của anh. Sao nơi này lại ấm áp như vậy, cả người này cũng đều rất ấm, đều cho cô cảm giác an toàn. Cả lời nói ong bướm đó, cũng thật đáng tin...
Thấy cô im im, Vũ Hạo dỗ dành: "Được rồi, uống thuốc bà nội cho kìa"
Lâm Nhĩ Tích ngước đầu lên nũng nịu: "Nhưng mà tôi rất ghét mấy thứ này. Không đắng nghét thì cũng ngọt ngất, không phải khẩu vị của tôi" - Đó cũng là lí do vì sao cùng là học trò của Dương Tử Quân, Dương Hoa Điền thì trở thành Dược thương tài năng xuất chúng, còn cô ngoài bắt mạch thì chẳng làm được gì hơn.
Vũ Hạo cười tà: "Vậy có một thứ vừa ngọt thanh, chắc chắn em sẽ thích!"
"Thứ gì..uhmm" - Chưa kịp hỏi xong, cô đã bị ai đó cưỡng hôn.
"Ai đó" một tay ôm chặt lấy người cô, một tay giữ sau gáy không cho cô nhúc nhích. Lâm Nhĩ Tích tròn mắt nhìn đối phương, nụ hôn của anh đúng là rất ngọt thanh...
Vũ Hạo sợ cô ngạt thở nên cũng dừng lại, anh nhìn cô trìu mến. Khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi mọng mọng, thật muốn hôn thêm nhiều cái nữa.
Lâm Nhĩ Tích lấy lại tỉnh táo đưa tay đẩy anh ra, vung một tay định đánh như bị ai đó chặn lại.
"Tiểu Tích Tích, em cướp mất nụ hôn đầu của tôi, không những không định chịu tránh nhiệm mà còn muốn đánh người?"
Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt: "Cái gì mà tôi cướp nụ hôn đầu của anh? Là ngược lại mới đúng. Đồ khốn, anh đã hôn bao nhiêu người rồi còn vu oan giá họa cho tôi"
Vũ Hạo kê mặt sát lại mặt cô, phà hơi thở ấm nóng: "Không hề, đôi môi này đúng thật là chỉ mới bị Tiểu Tích Tích cướp mất lần đầu ~"
Lâm Nhĩ Tích xấu hổ không biết nói gì, cô giật tay anh ra rồi nằm xuống giường, lấy chăn phủ đầu thật nhanh. Đường đường là người buôn lưỡi câu của Lâm Bang, bây giờ một câu cũng không đối đáp lại nổi sự vô liêm sĩ của tên đó, thật đáng hận!
Vũ Hạo cười trêu chọc: "Không uống thảo mộc sao?"
"Anh tự đi mà uống!" - Lâm Nhĩ Tích nói nhưng vẫn không lộ mặt ra. Không biết bây giờ mặt cô đã đỏ đến mức nào rồi, thật xấu hổ.