Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ

Chương 9



Tình Tranh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Mày về nhà họ Hà rồi mà còn..." - chứ kịp dứt câu, cái liếc mắt của Hà Bảo Dương khiến bà ta không thể nói gì thêm.

Hà Bảo Dương đổ mồ hôi: "Con muốn gì?"

"Toàn bộ sính lễ của nhà họ Vũ, và của hồi môn của cả hai"

Tình Tranh trợn mắt: "Mày quá đáng vừa phải thôi!"

Lâm Nhĩ Tích cười gian: "Vậy thôi, tôi sẽ làm đại thiếu phu nhân"

Tình Tranh quay sang Hà Bảo Dương: "Lão gia, chúng ta cứ việc gả con đi theo ý mình, Lâm Nhĩ Tích không có quyền lựa chọn"

Lâm Nhĩ Tích khoanh tay trước ngực, tựa người vào trong tường đắc ý: "Vậy sau đó tôi sẽ nói với nhà họ Vũ là các người tráo dâu. Nhớ cho kĩ, nhà họ Vũ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện gian dối trong hôn nhân"

"Hơn nữa...một là thỏa thuận công bằng, còn nếu mọi người ép tôi, tôi đành nói với L.t. là mình bị ức hiếp vậy..."

Cả ba người nghe xong đều đổ mồ hôi hột, Lâm Nhĩ Tích thật sự quá thủ đoạn.

"Thôi được, ta đồng ý với con" - Hà Bảo Dương lên tiếng.

Lâm Nhĩ Tích cười cười: "Được thôi"

Nói rồi cả ba người đều rời đi, sắc mặt ai cũng không tốt. Lâm Nhĩ Tích nhìn theo bọn họ, khuôn mặt nghiêm nghị.

Cô biết hết ý đồ của bọn họ. Đại thiếu gia là con ruột của phu nhân nhà họ Vũ, nếu về làm dâu của bà ta, sẽ đỡ bị chèn ép hơn làm vợ Nhị thiếu gia.

Cái thứ hai, Nhị thiếu gia nổi tiếng bị hoang tưởng, rồi chạm dây, nghe là hết muốn cưới làm chồng rồi.

Cái thứ ba, Đại thiếu gia là người có nhiều tỷ lệ thừa hưởng tài sản nhất. Tóm lại, họ muốn dành hết những điều tốt đẹp cho Hà Thanh Trà, cái gì xấu xa thì chừa cho cô.

Nhưng mà Hà Gia ơi Hà Gia, đâu có dễ dàng vậy, dù tôi xuất phát là con rùa, nhưng chưa chắc thỏ sẽ về đích trước đâu.

--------------

Hai ngày sau, Lâm Nhĩ Tích xin về Lâm Bang một hôm. Hà Bảo Dương chưa trả 3 tỷ cho Lâm Long Đỉnh, không thể không đồng ý.

Tối nay cô sẽ thực hiện thêm một phi vụ với Lâm Kỳ Tích trước khi lấy chồng, nghĩ đến đã thấy vô cùng thú vị.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài tòa nhà SQ cao lớn, có hai người trẻ ngồi trong chiếc BMW sang trọng.

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi, còn anh?"

Lâm Kỳ Tích nhếch mép đắc ý: "Còn cần phải hỏi?"

"Nhớ báo cho em sau khi xong việc"- Lâm Nhĩ Tích dặn dò, cô cong đôi môi đỏ mọng, kiều diễm bước ra ngoài.

Hôm nay cô mặc bộ váy đen hai dây hở lưng. Váy dài chấm đất, xẻ tà một bên vô cùng quyến rũ. Bên cạnh đó, cô không quên khoác chiếc khăn cổ bằng lụa quen thuộc màu đen.

Mái tóc xoăn của cô buông thả tự nhiên, chúng cứ như có sức sống, trông cực kì mềm mại.

Lâm Nhĩ Tích thong thả bước vào trong nơi buổi dạ hội diễn ra. Vừa vào đến, cô đã thấy mục tiêu là lão già hơn năm mươi, đầu hai thứ tóc.

Lão già đang cười nói vui vẻ với những người khác, vừa nhìn thấy cô thì đôi mắt đã sáng rớ lên.

Lâm Nhĩ Tích cười gian bước về phía lão già: "Chủ tịch Trần, Mariam rất hân hạnh được gặp ông"

Ông ta nhìn cô từ đầu đến chân, tấm tắc khen ngợi: "Đúng là Mariam dung mạo xuất chúng, còn xinh hơn lời đồn"

Lâm Nhĩ Tích giả bộ ngại ngùng: "Chủ tịch Trần đã quá khen"

Vậy là bước một của cô đã hoàn tất. Việc giả vờ làm người khác của cô chưa bao giờ thất bại. Bây giờ Mariam thật chắc đang ở nhà kho.

Lão già cặp eo cô đi khắp phòng hội, gặp hết người này đến người nọ. Đột nhiên Lâm Nhĩ Tích cảm nhận như có ai đó đang nhìn mình, cô liếc sang bên phải.

[Lại là thằng khùng đó, sao dạo này cứ gặp hoài vậy trời?] - Lâm Nhĩ Tích gào thét trong tâm. Cái tên này không phải là đang bám theo cô đó chứ?

Người đàn ông thấy cô liếc anh ta, anh ta càng nhìn cô chằm chằm. Sợ bị phát hiện, Lâm Nhĩ Tích đành quay mặt sang hướng khác. Hôm nay cô trang điểm khác rất nhiều để giống với Mariam thật, điều đó khiến cô khá yên tâm rằng tên phiền phức này sẽ không nhận ra mình.

Người đàn ông vẫn cứ nhìn mãi về phía Lâm Nhĩ Tích, ánh mắt nghi ngờ.

"Nhị thiếu gia, có chuyện gì sao?" - Một chàng trai vỗ vai khiến anh giật cả mình.

Anh quay đầu lại, cười trừ: "Gọi Vũ Hạo được rồi"

"OK, lúc nãy nhìn gì vậy?"

"Đâu có gì, hình như gặp người quen"

Chàng trai châm biếm: "Thôi đừng có nói khoác, rõ ràng lúc nãy tôi thấy anh nhìn phụ nữ"

"Phụ nữ thì không quen được à?"

Chàng trai cười gian tà, đúng là phụ nữ thì Vũ Hạo quen rất nhiều, nhưng chưa ai khiến anh mất công để ý lâu như vậy. Phải chăng cô gái này có gì đặc biệt?

Vũ Hạo hình như vừa nảy ra ý gì: "Kiều Mạnh, tạm biệt"

"Ơ..." - Kiều Mạnh chưa kịp nói lời nào, Vũ Hạo đã đi mất hút. Đừng nói với anh là tên Vũ Hạo này lại đi tìm phụ nữ?

---------

Lâm Nhĩ Tích ở trong nhà vệ sinh, chuẩn bị mấy thứ thuốc gì đó, cả băng đạn và súng. Cô cẩn thận giấu chúng vào những vị trí khác nhau, cũng vô cùng thuận tiện khi sử dụng.

Đột nhiên một chàng trai hiên ngang bước vào, Lâm Nhĩ Tích thấy anh ta trong gương liền hết hồn quay đầu lại.

"Tên biến thái, đây là WC nữ!!!"

"Nhưng chỉ có cô ở đây thôi, đâu có vấn đề gì?"

Lâm Nhĩ Tích lườm anh: "Nếu định trả nợ thì lúc khác đi, bà đây đang bận"

Nói rồi Lâm Nhĩ Tích rảo bước đi, chưa quá ba bước đã bị người đàn ông phía sau dùng cánh tay to lớn ôm chặt eo lại. Một tay khác của anh ta đặt lên vai cô.

Lâm Nhĩ Tích cay mày: "Anh muốn gì?"

"Tôi nghĩ ra cách trả nợ rồi. Hôm nay cô muốn giết ai, tôi giết giúp cô"

Lâm Nhĩ Tích cười khinh: "Khỏi đi, anh không đủ khả năng"

Người đàn ông ghé sát mặt vào tai cô, thì thầm giọng nóng ấm: "Tôi nói được chính là được. Nói tên người đó đi"

Lâm Nhĩ Tích chợt nảy ra một ý định, cô cười gian: "Lão chủ tịch Trần. Được không?"

"OK"

Lâm Nhĩ Tích lườm anh một cái: "Nói thật đó hả?"

"Phải, trả nợ cho cô mà"

"OK, vậy tôi đợi kết quả. Giờ thì anh có thể thả tôi ra chưa?" - mà nếu anh không thả, cô nghĩ mình cũng thừa sức thoát được dù võ công không tốt.

Người đàn ông không những không thả ra mà còn xoay ngược người Lâm Nhĩ Tích lại, bắt khuôn mặt xinh đẹp của cô phải đối diện với mặt anh, thậm chí còn rất gần.

Cánh tay to lớn của anh siết chặt lấy eo cô, một tay khác đưa lên nâng cằm cô, khiến đôi môi đỏ mọng tiến sát lại gần môi anh. Lâm Nhĩ Tích cố thoát ra nhưng không được. Chết tiệt! Cô không khỏe bằng đàn ông. À không, không khỏe bằng tên đàn ông này.

"Dừng lại, tôi có chồng rồi"

Người đàn ông ngừng hành động hiện thời, nhìn cô đăm chiêu: "Cô có chồng?"

Lâm Nhĩ Tích hơi bối rối, sau đó liền nói với giọng điềm tĩnh: "Chồng sắp cưới, tuần sau tôi cưới chồng rồi. Anh không được phép hôn vợ của người ta"

Đối phương cong môi: "Vậy chồng cô thì được hôn không?"

"Đương nhiên, đừng nói mấy chuyện vớ vẩn. Không thả ra tôi sẽ bắn chết anh" - [Nếu không phải vì sợ gây động tĩnh tới bên ngoài, tôi đã sớm bắn chết anh]

Người đàn ông cười một cái, lập tức nới lỏng vòng tay.

"Dù cô có chồng, nhưng tôi vẫn sẽ giúp cô giết người này. Chờ kết quả đi"

Lâm Nhĩ Tích cười khinh, vẻ không tin tưởng: "OK" - Nói rồi cô thong dong bước ra ngoài như chưa có chuyện gì. Hôm nay lại gặp tên này, thật phiền phức.

Sau khi bóng hình Lâm Nhĩ Tích khuất dần, người đàn ông cười một cái thật gian xảo.

"Tôi không được phép hôn vợ người ta, vậy đành hôn vợ mình thật nhiều"

Lâm Nhĩ Tích, cô không thoát khỏi tôi được đâu.

----------

Sau khi bước ra khỏi WC và chọn một chỗ an toàn, Lâm Nhĩ Tích nhấc máy gọi.

"Kỳ Tích, nhiệm vụ sẽ hơi thay đổi một chút"