Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 46: Sự lãnh đạm của cô



Có thể để cho cô chỉ trong vài năm thay đổi lớn đến như thế, thành thục nhiều như thế, chắc chắn là bởi vì quá tổn thương.

Hạ Dụ Kỳ nhìn con gái lớn trước mắt cùng trong trí nhớ hoàn toàn trái ngược, một cỗ áy náy tự nhiên nảy sinh.

"Nhiễm Nhiễm, chuyện đó thật là lúc trước cha cũng chẳng hay biết gì!" Ông biết, cô hận ông cái gì, bất đắc dĩ nói.

"Liền tính ông lúc ấy không biết, về sau thì sao?! Tại sao không đứng ra chủ trì công đạo cho tôi?! Ông trước sau lại vẫn hướng về họ Cố kia! Mời ông chuyển lời cho Cố Tú Vân, tôi nhất định phải đoạt lại tòa nhà kia! Chờ nhận đơn kiện của tòa án gửi đến đi!" Hạ Nhất Nhiễm trảm đinh diệt thiết nói.

Bóng dáng mảnh khảnh rất nhanh biến mất ở trong hoa viên.

Mới ra khỏi biệt thự Hạ gia, cô mà bắt đầu liên hệ luật sư, hỏi ý kiến vụ kiện này muốn làm sao cãi thắng.

Lúc đó, sắc trời đã tối, cô tiến đến văn phòng luật sư.

"Luật sư Giang, ông xem tài liệu của tôi đã đầy đủ chưa?"

Hạ Nhất Nhiễm nhìn luật sư Giang ở đối diện đang xem tài liệu cô chuẩn bị, trầm giọng hỏi, nhìn vẻ mặt của luật sư Giang, cảm giác kết quả không tốt lắm.

Quả nhiên...

"Hạ tiểu thư, vấn đề mấu chốt của vụ án này chính là nếu như khi mẹ cô còn sống lập ra di chúc thì tốt rồi, không có phần di chúc kia, tôi nghĩ muốn cải thắng vụ án này thật sự rất khó!"

Hạ Nhất Nhiễm cũng biết phần di chúc kia là mấu chốt, nhưng mà, di chúc thật sự sớm bị cố Tú Vân động tay chân, cô hiện tại chỉ có một bức thư mẹ để lại, nội dung bức thư là nói tòa nhà kia để lại cho cô.

Cố Tú Vân sớm cấu kết luật sư lập di chúc năm đó, bóp méo nội dung di chúc rồi.

Di động trong túi xách vang lên, thấy báo hiệu là Đường Hạo Nam gọi đến, cô lập tức đi ban công nhận điện.

"Em đang ở đâu?! Anh đã đi mua xong thức ăn chờ em về nấu cơm, người đâu?!" Đường Hạo Nam tuy đối với cô đã tốt lên rất nhiều, nhưng mà mỗi khi nóng giận, vẫn lại là tính tình hung bạo, đối với cô hô to gọi nhỏ.

"Em đang có việc bận, khả năng sẽ tối muộn mới trở về." Cô ôn hòa nhã nhặn nói.

"Việc bận? Em bận rộn cái gì?! Đừng nói với anh là còn đang ở công ty tăng ca! Em buổi chiều liền không ở công ty!" Đường Hạo Nam giận, cô có thể có cái chuyện gì chứ? Anh gọi cô trở về, cô còn dám không trở về!

"Em thật sự có chuyện quan trọng! Anh đi ra ngoài ăn trước đi, em trở về sẽ giải thích với anh."

"Hạ Nhất Nhiễm! Anh cho em thời gian nửa tiếng, nếu em không trở lại, đêm nay đừng nghĩ nhìn thấy anh!" Đường Hạo Nam giống như đứa trẻ đang hờn dỗi, tức giận nói.

Hạ Nhất Nhiễm nhíu chặt mày, tức giận thở hắt ra một hơi, trực tiếp cúp điện thoại.

...

Trong phòng khách, Đường Hạo Nam lười biếng ngồi ở trên ghế sofa, uống Whisky, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc đồng hổ cổ trên vách tường đối diện, mắt thấy thời gian ba mươi phút dần dần muốn kế thúc, anh càng uống càng nhiều.

Hạ Nhất Nhiễm cái người phụ nữ chết tiệt này, cô cho rằng cô là ai?!

Cô dám không đúng giờ trở về, anh đêm nay nhất định đi tìm người phụ nữ khác!

Người nào đó ở trong lòng căm giận nghĩ như vậy.

Kim đồng hồ đang chậm rãi nhích đi từng chút một, bình rượu dần dần thấy đáy, dạ dày truyền đến một trận đau nhói khó chịu.

Vốn dĩ bụng đói kêu vang cồn cào, lại uống rượu, dạ dày không đau mới là lạ.

Đường Hạo Nam ôm bụng, nhìn thời gian liền muốn đến, lòng ngực bừng bừng lửa giận.

Anh đứng lên liền muốn hướng chỗ cửa ra vào đi đến.

Cửa truyền đến động tĩnh, người đàn ông vẻ mặt vừa xoắn xuýt vừa căm giận, mới vừa cong môi mỉm cười, giây lát đã lãnh nghiêm mặt mím môi.

Hạ Nhất Nhiễm vội vã tiến vào, dáng vẻ thở hổn hển.

"Em không muộn chứ?" Nhìn đến anh, cô vội vã nói, hướng anh mắt trợn trắng.

Đường Hạo Nam nâng lên cổ tay phải, tay trái giữ lấy mặt đồng hồ, một vẻ đang tính thời gian, Hạ Nhất Nhiễm thay đổi dép lê, đã đi tới.

Nhìn đến trên bàn trà có vỏ chai rượu, mày đẹp nhíu chặt lại, "Anh lại uống rượu?!" Cô trách cứ nói, vẻ mặt rất không vui.

"Em đang giáo huấn tôi?" Đường Hạo Nam vẻ mặt thối tha vô cùng, liếc cô, vẫn như cũ một vẻ nhìn chỉ muốn đánh vào mặt.

"Anh vừa hút thuốc lại còn uống rượu, đến lúc đó thân thể suy sụp mang bệnh thì phải làm sao? Cũng không phải trẻ con, một chút tốt xấu cũng không biết." Hạ Nhất Nhiễm nghiêm túc nhìn anh, tức giận nói, dọn dẹp hết chai rượu trên bàn trà.

Cực kỳ giống người vợ hiền đang quở trách chồng mình.

Cô đi đến phòng bếp.

Đường Hạo Nam vội vàng đuổi theo.

"Hạ Nhất Nhiễm! Em còn dám giáo huấn anh! Thực nghĩ chính mình là..." Lời châm chọc, không thể hoàn toàn nói ra miệng, Hạ Nhất Nhiễm dậm chân, xoay người, hai mắt nhìn thẳng mặt anh.

"Anh bảo em làm tốt bổn phận người vợ của anh, nhưng mà trong tiềm thức của anh, vẫn đang không thừa nhận em cái người vợ này, đúng không?" Cô bình tĩnh hỏi, nhìn không ra được dáng vẻ khổ sở, nói xong, lại xoay người đi.

Không có sao?

Chỉ là vô ý miệng không đắn đo nghĩ muốn châm chọc cô thôi.

Ở trước mặt cô, anh luôn không thể khống chế nổi lời nói và việc làm của chính mình.

Trong nhà bếp, Hạ Nhất Nhiễm đã bắt đầu nấu cơm, Đường Hạo Nam thấy cô đang lấy gạo, giương giọng mở miệng: "Anh không muốn ăn cơm! Anh muốn ăn mỳ thịt bò!"

"ok!" Hạ Nhất Nhiễm trầm giọng nói, đem gạo để ở một bên, không có nói thêm một lời.

Đường Hạo Nam cảm giác cô đang tức giận.

Bóng dáng cao lớn đi đến tiến vào, nhìn cô từ trong tủ lạnh cầm vài dạng nguyên liệu nấu ăn.

Bộ dạng của Hạ Nhất Nhiễm rất bình tĩnh, tóc buông lỏng phía sau được cô quấn lại thành búi, không giống bình thường đẹp ngọt ngào đáng yêu.

"Em vừa mới đang bận rộn cái gì?!" Anh chất vấn, giọng điệu không tốt.

"Tôi không có nghĩa vụ chuyện gì cũng đều phải báo cáo cho anh đi? Bình thường giữa vợ chồng là ngang hàng, tôn trọng lẫn nhau, tôi không nghĩ muốn nói mấy chuyện riêng của mình, không cần thiết phải nói cho anh." Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh nói, cầm dao, cắt thịt bò.

"Ôi, riêng tư? Đường phu nhân thân yêu của anh, toàn thân em trên dưới có chỗ riêng tư nào không bị anh xem qua? Bây giờ còn cùng anh nói riêng tư?" Đường Hạo Nam hai tay khoanh tay trước ngực, hướng cô sâu xa châm chọc.

Hạ Nhất Nhiễm ngẩng đầu, đối với anh mắt trợn trắng.

"Em còn dám xem thường anh!" Người phụ nữ này thật đáng đánh đòn, cho cô chút ánh sáng mặt trời, cô liền sáng lạn!

Cô gục đầu xuống, tiếp tục thái rau, lấy một cây hành lá đem rửa, cao thái sắc bén nhanh chóng cắt nhỏ hành lá, Đường Hạo Nam vừa thấy liền hết hồn, sợ ngón tay cô bị cắt đến, mà còn, dáng vẻ cô cực kỳ dùng lực, giống như đang phát tiết.

Một cây hành lá bị cô cắt xong, anh nhẹ nhàng thở ra.

Thật đúng là sợ cô lấy dao chặt mình!

Hạ Nhất Nhiễm đặt dao xuống, động tĩnh rất lớn, phát ra âm thanh, lại đi đến bên cạnh bếp gas, không nói một tiếng, xem ra giống đang tức giận.

Anh còn không có tức giận, cô trái lại còn nổi giận với anh!

"Hạ Nhất Nhiễm! Em đang giận anh?"

Cô không trả lời, đang nấu tương thịt bò, trong chảo phát ra âm thanh xì xèo.

"Cô gái không biết suy xét!"

Anh rửa thầm một tiếng, ra khỏi phòng bếp!

Vừa đến phòng khách, anh gọi điện thoại cho Hứa Thành, để cho anh ta điều tra Hạ Nhất Nhiễm xế chiều đi đâu.

Chỉ chốc lát sau liền có kết quả.

Cô đi bệnh viện, sau đó trở về Hạ gia một chuyến, tiếp theo lại đi đến văn phòng luật sư...

Đi Hạ gia để làm chi?

Theo anh biết, cô vài năm nay dường như không từng trở về nhà mẹ đẻ.

Đường Hạo Nam hồ nghi trầm tư, cảm thấy được Hạ Nhất Nhiễm có chuyện gì gạt anh!

Không hiểu sao có chút căm tức.

Mấy ngày nay, bọn họ sớm chiều ở chung, rất nhiều đồ cùng của cô đều được đưa đến nơi này.

Hai người ở chung hết sức hòa hợp, càng lúc càng giống một cặp vợ chồng bình thường, có khi anh lại vẫn cùng cô ra ngoài cùng nhau ăn cơm, còn bị phóng viên chụp đến, lên tin tức đầu đề.

Ăn cơm thời điểm, cô cũng không nói chuyện, cô không nói, anh cũng không lên tiếng.

Cô lạnh lùng, anh so với cô lại càng lạnh lùng hơn.

Không giống như trước đây, hai người cùng đi phòng bếp rửa bát, Đường Hạo Nam dẹp bát đũa xong liền đi thư phòng.

Hạ Nhất Nhiễm một lòng nghĩ đến chuyện nhà cũ, không tâm tư đi dỗ dành anh.

Mà còn, anh quá cường thế, căn bản chưa cho cô một chút tôn trọng cùng hòa bình nên có, thật giống như anh thừa nhận cô cái người vợ này, là giống như đang bố thí cho cô vậy.

Hạ Nhất Nhiễm trở lại phòng ngủ chính, Đường Hạo Nam đã tắm rửa xong, không mặc áo ngủ, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm.

Cô cầm quần áo cùng váy ngủ, lập tức vào phòng tắm.

Tắm bồn thời điểm, còn đang suy nghĩ chuyện nhà cũ.

Nếu không có cách nào kiện lên tòa án, có thể dùng những phương pháp khác đem nhà cửa giành trở về hay không?

Mua?

Cố Tú Vân sẽ đem nhà cũ bán cho cô sao?

Rất không có khả năng.

Liền tính có khả năng, cũng sẽ ra giá trên trời, cô căn bản không có tiền bạc gì.

Đường Hạo Nam đợi nửa giờ, cô còn không có đi ra, phiền não nghĩ muốn đi vào kéo cô ra ngoài!

Nghe được từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng máy sấy "Ong ong", anh nhịn xuống, rót một ly rượu đỏ, ngồi ở trên ghế sofa, nhàn nhã thưởng thức.

Hạ Nhất Nhiễm sấy khô tóc xong ra tới, thấy Đường Hạo Nam mặc áo ngủ tơ lụa màu tím sẫm, ngồi ở trên ghế sofa, tay phải cầm một ly rượu đỏ, rượu trong ly là sóng sánh ánh đỏ say lòng người.

Nhẹ nhàng lay động, tư thế tao nhã, tôn quý, ánh sáng ngọc từ đèn thủy tinh chiếu xuống, anh tuấn mỹ như vậy.

Bất luận như thế nào Đường Hạo Nam ở góc độ nào cũng đều là một loại mê người như vậy.

Phát hiện tầm mắt chính mình bị đáng vẻ thâm sâu khó lườn của anh hấp dẫn, Hạ Nhất Nhiễm hoàn hồn, ở trong lòng cười nhạo mình hoa si.

Cách đó không xa, cô gái mặc trên người váy ngủ tơ lụa hai dây màu tím, dây váy ngủ rất nhỏ, cổ áo hình chữ V khoét sâu thêu viền khêu gợi, khe rãnh mê người như ẩn như hiện...

Một mái tóc xoăn màu nâu nhạt, buông xõa tự nhiên rối tung ỏ phía sau, vừa mới sấy khô, xem ra xoã tung lười biếng, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, nhìn sao mà đẹp đến vậy.

Cô là một người phụ nữ thành thục, quyến rũ.

Không còn là tiểu nha đầu năm đó lẽo đẽo theo anh xưng huynh gọi đệ, anh trước kia tại sao không phát hiện, Hạ Nhất Nhiễm chết tiệt lại có đẹp đến như thế...

So với rượu đỏ trân quý 82 năm vẫn còn say lòng người hơn.

"Lại đây..." Đôi con ngươi đen đẹp mê người của người đàn ông, trói chặt lấy bóng dáng cách đó không xa, thấp giọng mệnh lệnh.

Hạ Nhất Nhiễm giống bị anh làm ma pháp sai khiến, hai chân không nghe lời chỉ đạo của não bộ, lại thật sự theo giọng nói hướng anh đi tới.

Cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh anh, một đôi chân trắng nõn thẳng tắp, chân mang một đôi dép kẹp, toàn bộ ngón chân trắng nõn đáng yêu lộ ra ngoài, không to bất kỳ loại sơn móng tay gì.

"Anh thế nào vẫn còn không... A..." Khi nói chuyện, đột nhiên bị anh giữ chặt, cô ngã ngồi ở trong lòng anh.

Đường Hạo Nam mặt không chút thay đổi, giữ chặt cô ở trong lồng ngực mình, cầm lấy ly rượu, uống một ngụm rượu đỏ, rồi sau đó, cúi đầu, bỗng dưng ngăn chặn môi cô

Hương vị nồng cay say lòng người bị anh đổ vào trong miệng cô, ở trong miệng lan tỏa...

Một cỗ hương vị nồng đậm ngọt ngào ở trong miệng quanh quẩn, cô nuốt xuống ngụm rượu, chống lại đôi con ngươi đen như Hắc Diệu Thạch của anh.

Hai người mặt đối mặt, có rượu theo khóe miệng cô chảy xuống, Đường Hạo Nam mạnh há miêng, trước khi rượu rơi xuống, hút lấy, phát ra âm thanh ái muội rất lớn.

"Uh'm..." Tim cô đập nhanh, anh cuồng dã cùng dã tính như vậy làm cô chống đỡ không được, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đang sôi trào, kêu gào, trầm mê trong sự cuồng dã của anh.

Đường Hạo Nam lại rót ly rượu, bưng ly rượu lên, để cho cô há miệng, cô mới vừa mở ra, ly rượu bị anh nghiêng, rượu đỏ như máu yêu dã chảy vào trong miệng cô, có bắn tung tóe vẩy ra ngoài, dọc theo chiếc trắng nõn của cô, ngã tiến vào trong cổ.

Ly rượu "Bốp" một tiếng bị anh ném vụn, người đàn ông cúi đầu, vùi vào trong cổ cô, hút lấy những giọt rượu này.

Dã tính mười phần...