Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 94: Hiện tại nhắc tới Hạ Nhất Nhiễm, anh đã không còn cảm giác



Hạ Nhất Nhiễm mất tích, Lục Ngộ Hàn liên hệ không được cô, gọi vào điện thoại của cô luôn là trạng thái tắt máy, cũng không trở về nhà Tô Tiểu Quả bên kia, lại càng không ở nhà cũ.

Tuy cô đã cùng Đường Hạo Nam làm ly hôn, nhưng mà Lục Ngộ Hàn vẫn đang lo lắng Đồng Y Mộng bọn họ lại hại đến cô! Anh đi khắp nơi, như muốn lật tung cả Sùng Xuyên nhưng vẫn không tìm thấy cô, cực kì sốt ruột.

Gần đây, anh vẫn luôn điều tra những chứng cứ liên quan đến việc làm ăn phi pháp của người tình tên Tần Mục của Cố Tú Vân, tính toán đưa bọn họ đem ra trước pháp luật, như vậy, mới đúng giải trừ hậu hoạn! Nhưng mà, đối phương quá giảo hoạt, giống như đã biết được anh điều tra bọn họ rồi.

Lục Ngộ Hàn cũng là không nghĩ tới, anh mới rời đi hai ba ngày, Đường Hạo Nam cùng Hạ Nhất Nhiễm cũng đã ly hôn rồi...!

Ly hôn rồi cũng tốt, Đường Hạo Nam một chút tin tưởng giành cho Hạ Nhất Nhiễm đều không có, cho dù có tin tưởng, tương lai cũng sẽ bị một chút kẻ tiểu nhân chia rẽ!

Đến lúc đó,  chỉ sợ cô lại càng thêm tổn thương.

Làm cậu của Đường Hạo Nam, anh vẫn lại là đem trái tim hướng về phía Hạ Nhất Nhiễm!

...

Lục Ngộ Hàn tìm suốt hai ngày cũng không có tin tức của Hạ Nhất Nhiễm, ngày hôm sau lại tìm Đường Hạo Nam hỏi tình huống, lúc đó, anh đang ở nhà chính Đường gia, đang bận rộn dỗ Đồng Y Mộng ăn cơm, hai tay quấn băng gạc.

Lục Uyển Thu thấy anh tới, sắc mặt thật không tốt, bởi vì anh thích Hạ Nhất Nhiễm.

"Cậu, người tới rồi..." Đồng Y Mộng nhìn đến Lục Ngộ Hàn, nói ngọt kêu hô, Lục Ngộ Hàn hừ lạnh, không liếc nhìn cô ta, càng không nói chuyện.

"Hạo Nam! Con đi theo cậu ra đây!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, lôi kéo cánh tay Đường Hạo Nam, kéo anh lên.

Đường Hạo Nam như là tượng gỗ, bị Lục Ngộ Hàn lôi kéo ra cửa.

"Anh Hạo Nam!" Đồng Y Mộng vội vàng kêu hô, cũng không dám đuổi theo.

Đường Hạo Nam bị Lục Ngộ Hàn lôi kéo đến sân ngoài cửa lớn Đường gia, "Nhiễm Nhiễm mất tích, con biết không?! Ngày hôm qua con và cô ấy tách ra khi nào? Ở đâu?! Con nói rõ ràng cho cậu, cậu còn đi tìm!"

Lục Ngộ Hàn lo lắng, nghiêm túc nói.

Đường Hạo Nam như là không có nghe đến, nửa bên mặt trên má còn có không đánh tan bầm tím, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Mất tích? Cậu, không nghĩ tới người cũng quá ngu ngốc, người cho là cô ấy ly hôn với con rồi, sẽ cùng người bên nhau sao? Người trong lòng người ta yêu thật sự chính là Kha Dịch Thần, lại vẫn không tới phiên người đâu! Bây giờ, chắc đã cùng hắn ta lên giường rồi!"

Dưới ánh hoàng hôn, vẻ mặt Đường Hạo Nam châm chọc, sâu xa nói, lòng là băng lãnh, cứng rắn.

Hiện tại nhắc tới Hạ Nhất Nhiễm, anh đã không còn cảm giác rồi.

Người con gái kia, đi mất, hoặc là đã chết ở trong lòng anh rồi.

Như vậy cũng tốt.

Hời hợt.

Không buồn không thích.

Lục Ngộ Hàn xiết chặt quả đấm, thật muốn lại đánh cho anh một trận, "Đường Hạo Nam! Con đúng là hết thuốc chữa rồi! Nhiễm Nhiễm nói đúng, không cần phải giải thích với con làm gì, con bé với con quen biết hai mươi năm, kết quả là lại không bằng một Đồng Y Mộng chỉ quen biết vài năm!"

"Tương lai nếu con có hối hận! Đến lúc đó, con cũng đừng oán người cậu như ta không giúp con!" Lục Ngộ Hàn vốn định thử vạch trần Đồng Y Mộng, hiện tại, nghe anh nói như thế Hạ Nhất Nhiễm, là thật không còn để ý đến cô rồi!

"Người sẽ giúp con sao... Cháu dâu mà người cũng thương nhớ..." Đường Hạo Nam hừ lạnh, xoay người đi, Lục Ngộ Hàn nắm chặt quả đấm, cả người mang theo tức giận đi tới.

Anh không sẽ hối hận, yêu cô, anh mới hối hận không thôi.

Khóe miệng Đường Hạo Nam nhếch lên vẻ khinh bỉ, đi vào sân.

Đồng Y Mộng kéo thân thể suy nhược đi tới, vẻ mặt lo lắng, "Anh Hạo Nam, cậu không làm gì anh chứ?"

"Không có, cậu có thể làm gì anh? Mộng Mộng, chúng ta đi lên lầu." Đường Hạo Nam ôn nhu  nói, nắm tay Đồng Y Mộng, hướng cầu thang đi đến, lên cầu thang lầu hai, dưới chân anh bước đi không một chút dừng lại, tiếp tục hướng lầu ba đi...

"Anh Hạo Nam, tại sao lại ly hôn với Nhiễm Nhiễm chứ? Có lẽ, cô ấy là thật lòng yêu anh, năm đó mới có thể hại em thành như vậy..." Vào phòng, Đồng Y Mộng thì thào nói.

"Đều đã là lúc nào, em còn nói tốt giúp cô ấy?" Đường Hạo Nam từ phía sau Đồng Y Mộng, ôm chặt cô ta, nhẹ giọng nói.

Lòng, vẫn lại là cứng ngắc, băng lạnh, ôm Đồng Y Mộng, cùng ôm một cây cột không khác gì nhau, không mang theo bất cứ tình cảm gì, mất cảm giác.

"Cô ấy cũng thật là, tại sao lại nhẫn tâm như vậy, phá bỏ đứa con của hai người... Một sinh mệnh tội nghiệp..." Đồng Y Mộng khàn giọng nói.

Nhắc tới đứa bé, trái tim vốn lạnh băng cứng ngắc của Đường Hạo Nam mới có chút cảm giác, là thắt lại đau đớn đến không thở nổi.

Nếu nói, vốn dĩ anh vẫn còn ôm ấp có một chút hi vọng với cô, như vậy, cô nhẫn tâm bỏ đi đứa con của bọn họ, mới xem như triệt để chặt đứt toàn bộ giữa bọn họ!

...

Trên hòn đảo

Hạ Nhất Nhiễm gần như bị Kha Dịch Thần giam lỏng trong căn biệt thự nơi này, lần trước cũng ở nơi này vài ngày, nhưng khi đó cô là tự do.

Điện thoại bị Kha Dịch Thần cướp đi, bị nhốt trong một căn phòng ở lầu ba, một ngày ba bữa, đều là anh ta tự mình đưa tới, lúc đó, cô mới vừa ăn qua cơm chiều.

Ban đầu cô vẫn không ăn, nhưng sợ không ăn sẽ không có dinh dưỡng, ảnh hưởng đến bé cưng trong bụng.

Đến lúc hoàng hôn, cô ngồi trên sofa ở cửa sổ, bên ngoài đã tối rồi.

"Bảo bối nhỏ của mẹ... Con nhất định phải khỏe mạnh cường tráng, bình an sinh ra... Mẹ chỉ còn có con mà thôi..." Hốc mắt nhiễm hồng, cô thì thào nói, mũi cay xè khó chịu.

"Con cũng cần phải bảo vệ mẹ..." Trong lòng cực kỳ không yên, không biết Kha Dịch Thần rốt cuộc sẽ làm gì cô.

Người này, vừa chính vừa tà, lúc độc ác, làm cô sợ hãi.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ, Kha Dịch Thần đẩy cửa đi vào, cô vội vã đứng lên, dựng thẳng phòng bị, "Kha Dịch Thần, anh rốt cuộc muốn nhốt tôi đến khi nào?"

Cả người cô toát ra vẻ lạnh lùng hỏi, không biết Kha Dịch Thần rốt cuộc muốn như thế nào.

Kha Dịch Thần cầm túi văn kiện, ở đối diện cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô, "Nhiễm Nhiễm, anh muốn cổ phần trên tay em đang nắm giữ, 10% cổ phần công ty Đường thị!"

Hạ Nhất Nhiễm căm tức, "Anh nói cái gì?!"

"Anh muốn cổ phần công ty của em!" Kha Dịch Thần lặp lại, vẻ mặt có phần mất tự nhiên, Hạ Nhất Nhiễm ngã ngồi vào trong ghế sofa, "Cổ phần đó là của công ty Đường gia, tôi đã sớm tính toán trả lại cho Đường Hạo Nam rồi!"

"Trả lại cho anh ta?" Kha Dịch Thần nở nụ cười, "Tại sao em lại ngốc như thế, anh ta đều đã đối xử với em như thế, các người ly hôn, một đồng tiền nuôi dưỡng cũng chưa để cho em! Em cũng không định chừa cho bản thân chút đường lui sao? Em yên tâm, em đem cổ phần công ty cho anh, anh sẽ cho em không ít tiền bạc!"

"Là của tôi, tôi hẳn không không cần, không là của tôi, tôi không muốn chiếm đoạt! Kha Dịch Thần, tôi sẽ đem 10% cổ phần công ty kia còn nguyên vẹn trả lại cho anh ấy, không có khả năng bán cho anh!" Cô không rõ Kha Dịch Thần tại sao lại muốn làm như thế, chẳng lẽ chút cổ phần trên tay cô còn giá trị gì rất lớn sao?

"Nhiễm Nhiễm, sao em hà tất phải như vậy? Chẳng lẽ một chút cũng không hận anh ta? Em yêu anh ta như vậy, kết quả thế nào, chiếm được cái gì?" Kha Dịch Thần tiếp tục khuyên.

"Anh không cần thuyết phục gì nữa, tôi hẳn không cho!"

"Chẳng lẽ, đứa nhỏ trong bụng em, em cũng không vì nó suy xét cân nhắc?" Kha Dịch Thần hừ lạnh, một đôi mắt sắc bén lợi hại quét qua bụng cô, Hạ Nhất Nhiễm kinh ngạc, tại sao anh ta biết cô vẫn có thai?!

"Em đừng kinh ngạc, trên đời này cũng chỉ có tên khốn kiếp Đường Hạo Nam kia sẽ tin tưởng em đã phá bỏ đứa con của hai người rồi!" Kha Dịch Thần nhìn Hạ Nhất Nhiễm, trầm giọng nói.

Hạ Nhất Nhiễm không hiểu sao lại cảm thấy rất đau xót, Đường Hạo Nam quả thật là tin.

Nhưng, một người ngoài như Kha Dịch Thần vậy mà lại không tin.

Thật sự là đầy đủ châm chọc.

"Kha Dịch Thần, tại sao anh trở nên đáng sợ như thế?" Ý của anh ta là, nếu không giao cổ phần công ty cho anh ta, khả năng sẽ ra tay với con của cô, Hạ Nhất Nhiễm không ngốc.

Anh ta đây là đang uy hiếp cô mà.

"Anh xấu xa, nhưng ít nhất không thật sự làm chuyện gì thương tổn đến em đúng chứ? Đường Hạo Nam tên kia mới đúng là thánh nhân sao? Trên thương trường, chẳng lẽ anh ta chưa dừng không từ thủ đoạn? Anh ta là chồng em, nhưng  vẫn không xem người vợ như em ra gì đó thôi." Kha Dịch Thần phản bác, châm chọc.

Hạ Nhất Nhiễm không lời nào để nói, "Anh thành thật nói cho tôi biết, anh muốn lấy chút cổ phần công ty này để làm gì?"

"Chuyện này em cũng đừng quản! Mau mau ký thỏa thuận chuyển nhượng đi, ngoan! Anh hẳn không hại em, chỉ cần em an tâm ở lại bên cạnh anh." Kha Dịch Thần cười nói, đem thỏa thuận chuyển nhượng đưa tới trước mặt cô, giọng điệu trở nên dịu dàng.

Trong lòng Hạ Nhất Nhiễm cân nhắc suy xét, cảm thấy được chút cổ phần công ty này có đưa cho Kha Dịch Thần cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì cho Đường thị, sợ Kha Dịch Thần làm hại bảo bối trong bụng mình, dút khoát ký tên rồi.

Kha Dịch Thần đi ra ngoài, mà khi cô tắm rửa xong đi ra ngoài khi đó, vậy mà anh ta lại vào được!

"Nhiễm Nhiễm..."

Anh ta từng chút đến gần cô, hai tay giang ra, cực kỳ thân thiết kêu hô, Hạ Nhất Nhiễm mặc áo ngủ, vội vàng né tránh, "Kha Dịch Thần, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?!"

"Nhiễm Nhiễm, để cho anh ôm em đi!" Kha Dịch Thần nhẹ giọng nói, hướng tới gần cô, cô muốn chạy, bị anh ta kéo vào trong ngực, gắt gao ôm chặt.

"Nhiễm Nhiễm... Anh yêu em..." thân hình Kha Dịch Thần to lớn đem Hạ Nhất Nhiễm gắt gao vòng vào trong ngực, cằm của anh ta để trên đỉnh đầu Hạ Nhất Nhiễm, động tình nói.

Giọng người đàn ông khàn khàn, nhẹ nhàng mà trêu chọc lòng của cô.

"Anh yêu em" ba chữ kia, là lời phụ nữ thích nghe nhất, nhưng mà, không phải từ trong miệng người mình thích nói ra, chỉ biết trở thành dư thừa.

"Cảm ơn, nhưng mà tôi không thích anh. Kha Dịch Thần, anh buông tôi ra, chúng ta là không có khả năng." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ giọng nói, ý đồ muốn tránh thoát, nhưng mà, Kha Dịch Thần lại đột nhiên nâng mặt của cô lên, người đàn ông thành thục đem khuôn mặt tuấn tú đè ép tiếp xuống.

"Ưm..." Môi bị anh ta ngăn chặn, Hạ Nhất Nhiễm tiếng kinh hô bị nuốt hết, đột nhiên, đầu óc trống rỗng.

Không!

Trong lòng đang thét chói tai, cô oán giận đá đánh, giãy giụa, cảm giác đầu lưỡi Kha Dịch Thần xâm nhập tiến vào, mạnh cắn, Kha Dịch Thần ăn đau, bỗng dưng buông ra.

"Em!"

"Kha Dịch Thần! Anh là kẻ tiểu nhân vô sỉ! Tại sao phải ép buộc tôi?! Tôi căn bản không thích anh, tại sao anh muốn bám lấy tôi không buông?!" Cô tức giận đến rống to, giống như người bệnh tâm thần, tại sao những người đàn ông bên cạnh cô đều là như vậy?!

Đương nhiên, Lục Ngộ Hàn là ngoại lệ, anh là trưởng bối.

Đầu lưỡi Kha Dịch Thần bị cô cắn nát, chảy máu.

Anh ta oán hận nhìn người con gái cách đó không, có phần hận, có phần oán, lại có chút không cam lòng.

"Đường Hạo Nam cũng không yêu em, không phải em vẫn còn yêu anh ta đó chứ?! Nói đến cùng, chúng ta đều là người cùng đường!" Anh ta lại đến gần, trực tiếp đẩy ngã cô trên giường lớn màu trắng phía sau!

Hạ Nhất Nhiễm bị anh ta đặt ở dưới thân hình to lớn, dáng vẻ lúc này của anh ta quá mạn sợ, làm cô càng thêm sợ hại, nhưng mà, đau đớn nhất cũng đã từng trải qua qua, cô còn có cái gì phải sợ, cố gắng bảo trì trấn định, hai tay nâng chặt mặt Kha Dịch Thần, "A Thần, anh hà tất phải vội vã muốn có được em như thế? Em lại chạy không được..."

Thái độ của cô thay đổi, mặt lộ vẻ kiều mị, kiến lòng Kha Dịch Thần nhộn nhạo.

"Nhiễm Nhiễm... Theo anh đi đi, mấy năm nay những chuyện anh làm đều là vì em!" Kha Dịch Thần thâm tình nhìn cô, khàn giọng nói.