Vô Vàn Sủng Ái

Chương 176



Thời tiết mùa đông ngày càng lạnh, Chiharu mặc chiếc váy hoa nhí, khoác áo phao trắng với đôi bốt cùng màu, cổ đeo khăn lông xám và với đôi găng tay mà Rindou vừa đưa cho. Anh em Haitani đứng bên cạnh, Ran cầm trong tay bình trà giảo cổ lam, còn Rindou một tay cầm bó hoa dạ lan hương tím một tay cầm mũ len nhắc nhở cô cô bé đeo vào khỏi lạnh.

"Haru, đeo mũ len vào đi, tuyết rơi dày lắm đấy."

"Đợi em xíu."

Uống xong một ngụm trà, cô bé với tay cầm mũ đeo vào. Hôm nay, cô bé cùng anh em Haitani và Kakuchou tiễn Izana trở về với gia đình. Izana đến khuyên cô bé ăn, ngủ rồi bị cô bé khuyên ngược lại nên về bên gia đình. Nên khen cô bé có tài ăn nói hay chê Izana quá dễ khuyên nhủ đây.

Ban đầu Ran và Rindou phản đối không muốn cho cô bé đi vì trời quá lạnh, ra ngoài nhỡ bé con bị bệnh thì sao, cô bé mới khỏe lại được chút. Nhưng sau khi nghe cô bé đáp ứng sẽ ăn uống đầy đủ ngày ba bữa, tối đúng 10h đi ngủ thì bọn họ lưỡng lự một chút rồi đồng ý. 

Tổng trưởng dù sao cũng đã dành thời gian khuyên nhủ Haru, thay bọn họ chăm sóc cô bé lúc bọn họ đi vắng, cũng nên để cô bé đi tiễn tổng trưởng một lần, lần sau có đi không thì hên xui.

Izana mặc áo măng tô trắng, đeo chiếc khăn màu đỏ rượu cùng đôi giày martin đen. Chiếc vali đen để bên cạnh, gương mặt khó chịu, nhăn nhó lại rồi cất lời.

"Chẳng phải tôi đã bảo nhóc không cần đến đây sao? Thời tiết như này mà còn ra ngoài, sức khỏe của nhóc không chịu nổi đâu. Tôi vừa mới nhắc hôm trước mà."

"Tôi chỉ mới ra ngoài một chút thôi. Đâu phải lúc các anh tôi cũng cho tôi đi đâu. Với lại, tôi cũng có thứ muốn đưa cho anh."

Đưa tay ôm lấy bó tay dạ lan hương tím từ Rindou. Cô bé giơ lên trước mặt Izana ý anh cầm lấy. Izana khó hiểu hỏi cô bé.

"Đưa cái này cho tôi làm gì?"

"Lời nói bông hoa thay anh gửi gắm."

"Không cần đâu."

"Thật là, anh cứ đưa đi."

"Không."

"Đây là tôi tặng gia đình anh, anh thay tôi gửi đến là được."

Vội dúi bó hoa vào lòng Izana. Nhìn cô bé nở nụ cười tươi rói, anh đành tỏ vẻ miễn cưỡng mang đi.

"Vì hôm nay tiễn anh đi, tôi đã đặc biệt đeo bông tai này đấy."

Chiharu vén tóc ra sau tai, lộ ra đôi bông tai hanafuda màu đỏ nổi bật. Đeo đôi bông tai này chắc hẳn Izana cảm động lắm đây. Khi về Roppongi sẽ nhớ mua quà cho mình. 

Izana mỉm cười nhìn cô bé, đôi mắt nhìn thoáng qua đôi bông tai rồi hướng mắt ra đằng sau nhìn anh em Haitani. Gương mặt họ khó chịu thấy rõ, cơ mà không muốn cô bé biết chuyện nên Izana cũng không nói gì. Rồi đặt tầm mắt vào Kakuchou, vẫy tay cậu ta lại gần. Chiharu hiểu ý tránh ra đằng sau để bọn họ có không gian riêng. Izana cất lời.

"Tôi đi một thời gian, nhờ cậu quản lý bang hộ tôi."

"Chắc chắn rồi, Izana."

"Và hãy nhớ để ý đến cô bé."

Liếc mắt qua Chiharu, nhìn cô bé cười đáp lại.

"Sau khi giải quyết xong chuyện ở Tokyo, tôi sẽ về đón cậu."

"Izana..."

Nở nụ cười rồi vươn tay xoa đầu Kakuchou.

"Cậu cũng là gia đình của tôi mà."

Nghe lời nói của Izana, Kakuchou đỏ mặt cúi đầu vùi vào chiếc khăn len. Chiharu đứng cạnh Ran, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì tuyết lạnh, vài bông tuyết bay đến, chạm vào lông mi cô bé. Izana thấy vậy, bước chân đến bên Chiharu, vươn tay phủi bông tuyết xuống.

Đôi mắt xanh ngọc chạm mắt đôi mắt tím. Bất chợt Chiharu ôm Izana. Gương mặt anh thoáng kinh ngạc rồi vươn tay ôm lại, đôi mắt dịu dàng nhìn cô bé.

"Anh đi mạnh khỏe." Chiharu cất lời.

Ran bên cạnh nụ cười cứng lại, đưa tay kéo Chiharu ra đằng sau.

"Sắp đến giờ tàu đi rồi. Izana cũng nên đi nhanh thôi nhỉ."

"Đúng vậy đó. Anh đi nhanh đi, gia đình đang đợi đấy." Rindou tiếp lời.

Mặc kệ hai gương mặt khó ở kia, Izana cười đáp lại cô bé. Kéo chiếc vali đi về phía trước, bóng lưng không còn cô đơn như trước kia nữa, nơi anh đi tràn ngập ánh sáng.

"Vậy tôi đi nhé."

Cô bé vẫy tay tạm biệt Izana, nhìn cậu ôm bó hoa cùng vali bước lên tàu, đôi mắt nhìn chăm chú cho đến khi tàu rời khỏi. Kakuchou bên cạnh nhìn cô bé một lúc rồi rời đi trước.

"Tôi còn có có chút việc, đi trước đây."

"Bai anh nha."

Chào Kakuchou xong, cô bé quay qua hướng Ran và Rindou.

"Ranran, Rinrin. Chúng ta cũng về thôi."

Khoác tay hai anh của mình, cô bé cười tươi đi về phía trước. Hai bên Ran và Rindou nhìn cô bé rồi bất giác cười theo, miệng luôn hỏi cô bé tối nay ăn gì, có lạnh không. Ba thân ảnh đứng gần nhau như một bức tranh tuyệt mĩ. Tuyết rơi lạnh lẽo cũng phải tan chảy trước khung cảnh ấm áp này. Đúng vậy, về nhà thôi.