- Sao chứ ? Chẳng lẽ anh định mang tôi và hai đứa bé về ở riêng trong một ngôi nhà khác, làm con riêng vợ lẻ sao ? Anh nghĩ là chúng tôi cần tiền của anh sống sao? Tiền bạc, danh tiếng, tài sản, bất cứ thứ gì chúng tôi cũng có . Anh nghĩ rằng tiểu Kì và tiểu Thư cần một người cha như anh à ? Tự vứt bỏ rồi lại muốn lấy lại ? Đừng nằm mơ!!!
- Vậy rốt cuộc cô về đây làm gì ? Biết tôi có cuộc sống tốt, lại muốn quay về?- Thẹn quá hóa giận, anh nói ngay ra những điều trong suy nghĩ, còn cô thì lại bật cười:
- Vương tổng, đừng đánh giá quá cao bản thân của mình, lần này trở về là vì công việc- Cô đưa mắt nhìn về đứa nhóc dưới chân anh kia. Nhìn qua cũng thấy cô bé đó là con riêng của Liên Vi rồi. Mà tên Lãng Thần, có mắt mà cũng như mù, nhìn đứa bé kia tuy là to tròn mũm mĩm nhưng đâu nào có nét giống anh?
Nghe tiếng gọi Vương tổng sao anh thấy khoảng cách của họ xa quá. . .Anh và cô, thực sự đã xa như thế !?
- Tạm biệt, tiểu Kì, tiểu Thư, chào cô chú đi con. . .- Lăng Hoàng Lệ thúc dục, sau đó thì nhảy lên con xe Maybach màu trắng quen thuộc, phóng vụt đi. . .
Lần này cô trở về là do đám cưới với Ranniel - tổng tài của tập đoàn Hoàn Cầu, con của tổng thống Anh, cực kì có ảnh hưởng trong giới kinh doanh, tên anh thì nổi tiếng khắp năm châu bốn biển không ai không biết.
Cuộc hôn nhân này, với cô, có lẽ rằng chính xác là tình yêu chứ không phải là do lợi ích kinh doanh.
Từ cái ngày mà anh đi, cô đã nói cho cha mẹ mình là mang thai. Cha mẹ cũng vì thương cô mà không muốn cô được gả vào một gia đình không hạnh phúc, cũng vì vậy mà luôn suốt bốn năm nay, cha cô không đặt ra hôn ước. Cho đến khi cô ngỏ lời muốn vào lễ đường với Ranniel - tổng tài Hoàn Cầu, là do tình yêu thực sự, không màng đến danh lợi hay tiền tài của cả Hoàn Cầu và Lăng thị.
Cái ngày đầu tiên mà cô gặp anh, có lẽ là thực sự đơn giản.
Hôm ấy là ngày mà cô gần sinh, cô đi dạo trên một hè phố ở Pháp. Không may đi qua ngã tư bị xe đụng, nhưng may sau là không trúng, đến gần thì kít lại, còn cô lúc đó đã vỡ túi nước ối, thực đã muốn sinh. May sao gặp phải người tốt trong xe ra cứu, đem cô đưa đến bệnh viện. Cô không hề biết rằng mình mang một đôi long phượng, mà khi đó, khi Vũ Kì ra, cô thực đã không còn hơi sức, nhưng lại gắng để Kì Thư ra. Lúc ấy, thực như từ cõi chết trở về.
Hai đứa bé sinh ra trong tiếng chào đón, tiếng vui mừng của mọi người. Tiếng khóc của đôi long phượng này còn vang cả bệnh viện, ai nấy cũng đều bật cười.
Nghĩ đến anh, cô không khỏi hạnh phúc. Mà hai đứa bé của cô, vốn đã coi Ranniel là cha, nên cuộc hôn nhân này, hai đứa bé cực kì phấn khích. . .
___________________________________________________________
Cũng đêm đó, trên sân thượng ở biệt thự của anh, trên tầng thượng, anh đang đứng hút thuốc.
Từ cái ngày mà cô đi, tối nào anh cũng hút thuốc, nhiều lần nên có lẽ đã trở thành thói quen. Hút thuốc để cho mình tỉnh táo lại, suy nghĩ nghiêm túc một số chuyện. . .
Liên Vi từ phía sau ôm anh:"Đang nghĩ gì vậy?"
Không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ nhẹ giọng hỏi:"Nhi nhi ngủ rồi sao?"
- Ừ. - Liên Vi ngẩng đầu có chút ngại nhìn anh, người đàn ông này, luôn mang cho cô lại cảm giác ấy:"Lãng Thần, mình kết hôn nhé!"
- Chuyện này. .. . . .Để sau hãy tính.- Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh thực khó xử, anh không hề yêu cô, chỉ do cô mang thai con anh thôi. Dù sao đó cũng là máu mủ của Vương gia, không thể để cho nó bị người đời chà đạp được.
- Sau này, anh lúc nào cũng sau này, Nhi nhi cũng đã hai tuổi rồi, anh còn đợi đến bao giờ nữa, chẳng lẽ vẫn còn đợi Lăng Hoàng Lệ? Em muốn em và Nhi nhi cũng có một danh phận đàng hoàng, chứ không phải là "vợ lẻ con hoang".
- Không có. Như bây giờ, không phải rất tốt sao?
- Anh thấy bây giờ là tốt sao?- Liên Vi cười lạnh:"Nhi nhi rồi cũng sẽ lớn, anh sẽ phải giải thích với con như thế nào, trong khi mà giấy tờ đăng kí kết hôn còn không có, chẳng lẽ nói đó là sự cố sau khi say rượu của anh sao?Nhi nhi con bé luôn muốn có một đứa em trai. Vậy mà sau khi em sinh Nhi nhi ra anh không hề chạm vào em. Em cũng là phụ nữ, cũng có tôn nghiêm riêng của mình. . ."
- Anh xin lỗi.- Bây giờ, đây là câu duy nhất anh nói được.
- Anh cho rằng, một câu xin lỗi đó là xóa hết tất cả sao? Thứ em cần không phải là nó, thứ em cần là danh hiệu Vương thiếu phu nhân kìa.-Liên Vi tức giận, mặt đỏ bừng.
- Thứ em cần, bây giờ anh không thể cho được.- Tiếp tục dây dưa, cũng không có kết quả gì,nói xong câu đó, anh liền xoay người rời đi.
Liên Vi đứng lại đỏ bừng mặt. Lại chợt nhớ về đêm hôm ấy. . . . . . .