Cuộc sống của cô cứ hạnh phúc như vậy trôi qua. Việc ở Lăng thị đã có cha tiếp quản, từ khi mà cô có hai đứa bé, cha nói làm tốt công việc của một người mẹ. Cô nghĩ cha mẹ sẽ trách mắng cô nhưng họ lại rất thương yêu hai đứa bé, điều này khiến cô thực vui mừng!!
****
Kể từ sau cái ngày mà cô gặp Lãng Thần ở sân bay, anh ta cũng không liên quan quá nhiều tới cuộc sống của cô. . .
Và cô, sau ba tháng đã mang thai đứa bé thứ ba, và là một bé trai.
Cả nhà ai nấy nghe tin này đều mừng rỡ, còn hai đứa bé thì vui mừng vì sắp có thêm em. . .
Nhưng có lẽ hạnh phúc nhất vẫn là cô, trong khi còn mấy ngày nữa là đến ngày kết hôn của cô, là ngày trọng đại của cô. . . Nhưng mà Ranniel muốn cho cô một bất ngờ, không nói rõ ngày, địa điểm hay gì hết. Tất cả mọi chuyện đều được anh giữ kín như bưng. . .
Xét tới mọi nguyên nhân, cô chỉ có thể ở nhà làm sâu gạo, vừa ngồi xem ti vi vừa ăn quà vặt, dường như là Ranniel định nuôi heo vậy. . .
- Thiếu phu nhân, đây là do thiếu gia gửi về, yêu cầu để tự mình thiếu phu nhân mở ra xem. - Người giúp việc đi tới, mang theo một cái hòm lớn được bọc gói rất kĩ, rất cẩn thận. . .
- Cái gì vậy? Làm gì mà phải thần bí như vậy.- Cô nhìn cái hòm to kia đầy thích thú, muốn xem thứ bên trong kia là cái gì?
- Tôi không biết. Thiếu phu nhân, có cần mở ra không?- Người giúp việc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
- Mở ra đi.- Cô nói một tiếng, lập tức người giúp việc nhanh tay vào mở cái hòm.
Hai đứa bé từ trong phòng nghe thấy tiếng động liền đi ra, chạy qua chỗ mẹ, hỏi:
- Mẹ, đây là cái gì?
- Mẹ không biết, do cha con gửi tới.
Cái hòm được thiết kế rất tinh xảo, cô không biết rốt cục là Ranniel muốn làm gì?
- Trời ạ!- Đến khi nhìn thấy đồ vậy bên trong, cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, khi người giúp việc mở toàn bộ ra, thì cô hoàn toàn kinh hô, lấy tay che miệng, từ trong đáy lòng dâng lên niềm hạnh phúc không cách nào hình dung được.
- Thiếu phu nhân, người thật là người hạnh phúc nhất trên đời này.- Người giúp việc không khỏi kích động nhìn đồ vật bên trong.
Cô đã kích động không nói lên lời rồi. Chiếc váy cưới này thực hoa lệ. Nhìn hoàn hảo đến từng chi tiết, có thể biết được chiếc váy này hoàn toàn may bằng tay. Kéo dài hơn ba mét, trên thân có rất nhiều những bông hoa nở rộ, như muốn phô sắc khoe hương, nhìn vào thực không thể rời mắt được.
Cũng lúc ấy, Ranniel gọi điện về cho cô:"Bà xã. . . "
- Ông xã. . . .hứ..hức. . .- Cô nghẹn ngào không nói lên lời, nhìn chiếc đầm này quá xa xỉ, phải biết tốn bao nhiêu. . .
- Sao vậy? Ai ức hiếp bà xã anh sao?- Anh giọng hiền từ ôn nhu, tràn đầy những yêu thương trong đó.
- Anh. . .- Cô mím môi nói.
- Anh!?- Anh khó hiểu nói, anh ức hiếp cô lúc nào?
- Tại anh làm em vui chứ sao nữa! Đầm cưới quá đẹp, em thực không dám mặc, đã mặc rồi lại không muốn tháo ra, chỉ sợ làm hư nó.- Cô ấm ức nói.
- Cục cưng, đây là váy mà nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế riêng cho em, nếu em không muốn mặc, chỉ có thể. . .bỏ.- Anh thực bị giọng cô nói làm cho không biết khóc hay cười, lại tỏ ra vẻ đầy tiếc nuối. . .
- Ai nói em không dám mặc, chỉ là thấy nó quá đẹp mà thôi!-Cô lầu bầu, mặc váy thế này khi kết hôn, sẽ có thể tưởng tượng mình là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời!
- Bà xã, anh có chút chuyện, nhớ mặc vào, rồi gửi ảnh cho anh.
- Ừ, nhớ về nhà đúng giờ đó, uống ít rượu thôi, bao tử anh không tốt.- Lần nào cô cũng phải nhắc anh cái này. Bác sĩ nói bao tử anh không tốt, cần điều hạn chế độ dinh dưỡng thật tốt. . .
___________________________________________________
Viết cái chương này toàn "Bà xã. . ." với "Ông xã. . ." mà sến quá, ta vừa viết vừa bủn rủn chân tay. . .
Love all
~30/4 - 1/5 ra nhiều nha~