Chợt, cánh cửa chính mở ra, mọi người nghĩ đây là chủ nhân của bữa tiệc này. Từ ngoài cửa tiền vào một cô gái mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy, dáng bước đi nhẹ nhàng khoan thai, gương mặt nhẹ nhàng nở một nụ cười thật tươi. Bước theo sau là sáu người vệ sĩ đi. Mọi người đều trầm trồ. Đây là đại tiểu thư của Lăng thị sao ? Thật xinh đẹp. . .
Đặc biệt nhất là hắn, từ lúc cô vào đến giờ, hắn chỉ có thể nhìn cô, không rời mắt. Lòng hắn chợt thấy mình thật sung sướng khi có một cô vợ xinh đẹp như thế này. Chợt, hắn nghĩ gì đó, mặt mày chợt đen thui, đang định đứng dậy thì Vương lão giữ tay lại, lắc đầu. Hắn lại ngồi yên.
Cô bước lên hẳn sân khấu. Nhẹ nhàng nói một câu:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay. Tôi tên là Lăng Hoàng Lệ.
Cả phía hội trường nhao nhao vỗ tay. Kì nữ, thật đúng là kì nữ. . .
Lăng Hoàng Lệ- người thừa kế duy nhất đại tập đoàn Lăng thị.
Lăng Hoàng Lệ- xinh đẹp động lòng người. . .
Lăng Hoàng Lệ - tài sắc vẹn toàn.
Chợt, nhớ tới lời ba chồng nói: "Con hãy dạy dỗ cho nó thật tốt", cô ghé vào mic nói tiếp:
- Chồng tương lai Vương thiếu gia, hôm nay có quà gì cho tôi không ?
Cả hội trường vang lên tiếng cười giòn giã. Hắn chợt lúng túng không biết làm sao, nhìn sang cha chỉ nhận được"hàm răng trắng tinh" còn nhìn sang mẹ chỉ thấy cái nhún vai bất đắc dĩ. . .
Hắn mạnh dạn đi lên sân khấu đứng bên cạnh cô, xoay người cô lại, hôn vào môi cô. Cứ thế mà tiến sâu vào trong cô. Sau khi xong, hắn lại bế cô xuống sau cánh gà, mọi người được hai phát"ồ" lên kinh ngạc.
Hắn bế cô vào phòng thay đồ.
- Anh đưa tôi vào đây làm gì ?
- Em thay áo đi.
- Cớ sao phải thay?
- Thay nhanh.
- Không.
- Em mặc chiếc áo chữ V sâu hoắm như thế kia cho ai nhìn hả? Chỉ được anh nhìn em thôi.
- Hừ, ai cho anh nhìn.
- Em có tin không ?- Hắn mặt mờ ám đi đến.
- Anh. . . anh tránh xa tôi ra.
- Đi thay váy đi bảo bối.
- Tôi không đi.
- Đi đi nào. Hắn dần dần ôm cô rồi hôn lên khe của cô.
- Đi. . . tôi đi.- Nói rồi cô chạy vào phòng thay đồ.
Lựa chọn một bộ đồ màu trắng hở vai, váy dài đến đầu gối, được bao bọc bên ngoài bởi lớp vải ren. Ống tay áo cũng làm bằng vải ren. Mái tóc dài vàng vàng được xõa đến ngang vai, hơi xoăn xoăn phần cuối che đi cái vai nõn nà.
Chợt, hắn lấy một chiếc vòng cổ đeo lên cổ cô. Một chiếc vòng màu trắng. Nhìn sơ qua cũng có thể thấy chiếc vòng được thiết kế rất tinh xảo. Xong, chưa để cô nói gì hắn đi ra trước.
Một lúc sau, cô đi ra ngoài hội trường. Hắn đã bị một đàn ong bướm vây quanh. Cô mặc kệ, chọn một chiếc bàn ở góc hội trường. Nhưng có lẽ do quá tỏa sáng, một vài con ong "đực" gần đến ve vãn cô. Cô chỉ mỉm cười lịch thiệp rồi trả lời.
Sau khi mấy con "ong đực" đi về, mấy con ong cái lại đến dây dưa với cô. Họ rất ganh tị với cô, vì vậy muốn làm cho cô bẽ mặt: Phương án A: Giả vờ đổ rượu lên người cô để cho quần áo dính lên người cô khiến cô bẽ mặt. Phương án B là : Ngáng chân cô để cho cô ngã sau đó làm trò cười cho thiên hạ. Đó là hai phương án của họ.
- Lăng tiểu thư à, cô thật sung sướng quá nha.- Hướng tiểu thư nói, giọng điệu chua ngoa, đanh đá.
- Cảm ơn.
- Sao cô lại nói vậy chứ.- Liên tiểu thư vặn vẹo.
. . . . . .
Cuộc đấu bằng mồm vẫn tiếp tục cho đến khi cô trả lời vẫn rất lịch sự mà mấy người kia lại không hề tôn trọng cô. Cô chào họ rồi xoay người bước đi. Chợt, cô đâm phải ai đó, khiến rượu thấm đẫm người cô.
- A, xin lỗi, xin lỗi cô.- Kì tiểu thư ra vẻ làm bộ xin lỗi, trong khi lại nháy mắt với mấy người kia.
Rành rành ra như vậy, cô đương nhiên biết chứ, nhưng vẫn nhẹ nhàng đỡ vị tiểu thư kia dậy, nhẹ nhàng hỏi:
- Cô có sao không?
- À. . . - Kì tiểu thư đang nói thì
- Cô còn nói à, giả bộ thanh cao gì nữa?- Hướng tiểu thư xen vào.
- Đúng vậy à.- Liên tiểu thư góp ý.
Cô cũng chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoay người đi.
- Này, này, định đi dễ thế sao?- Kim tiểu thư đanh đá nói.
Cô không xoay người lại, tiếp tục đi. Kim tiểu thư dùng tay đẩy cô khiến cô ngã xuống đất.
- Á- Cô hoảng hốt kêu. Tiếng kêu ấy đã hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn. Ai nhìn vào cũng có thể thấy cô đang bị bắt nạt. Hắn vội chạy đến chỗ cô, choàng áo vec của mình lên người cô, bế xốc cô lên ra khỏi bữa tiệc. Trước khi đi còn không quên nói:
- Tôi sẽ xử lí từng người một, các cô dám đụng đến vợ tôi, hậu quả sẽ rất lớn, về hưởng thụ những giờ còn lại của một vị tiểu thư đi.
Lăng lão và Vương lão cũng đi đến, Lăng lão tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai. từ bé đến giờ chưa ai dám làm bảo bối của ông thê thảm đến vậy, ông bực mình nói:
- Các cô có biết mình đang làm gì không hả? Đụng đến Lăng tiểu thư, chết không có chỗ chôn.
Mấy vị tiểu thư thì run cầm cập, không dám hó hé câu gì nữa.