"Đợi một chút." Nguyễn Quỳnh Anh lau nước mắt, giọng nghẹn ngào gọi anh.
Trần Vĩnh Hải dừng bước, hơi nghiêng mặt lại một chút: "Cô lại muốn làm gì?"
"Vừa rồi Nguyễn Trâm Anh có nói một câu chỉ điểm cho em. Cô ta nói tên côn đồ đó là do em sa thải, nên phải căm hận em mới đúng. Em cũng cảm thấy những lời này không sai, nhưng tên côn đồ đó lại trực tiếp tới tìm anh, cho nên em nghĩ trong này có vấn đề gì đó không ổn, có thể là nhằm vào anh, anh… chú ý một chút."
Cô cũng không biết rằng suy đoán của mình không chính xác, nhưng trực giác mách bảo cô, sự việc lần này có lẽ không phải như bề ngoài nhìn thấy đơn giản như vậy.
Đương nhiên trực giác của cô cũng có thể sai, nhưng nhắc nhở anh chú ý một chút, cũng là tốt rồi.
Chính là không biết anh sẽ lưu ý lời nhắc nhở của cô hay không.
"Cô vẫn là quan tâm bản thân mình cho tốt đi." Trần Vĩnh Hải sâu lắng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một lúc, mới bước những bước chân dài đi thẳng về phía cửa.
Ngoài cửa không biết hai bác sĩ đã tới từ lúc nào, một người lớn tuổi hơn trong họ bắt đầu giơ tay, hình như đang chuẩn bị gõ cửa.
"Anh là bạn của cô Nguyễn?" Bác sĩ Giang nhìn Trần Vĩnh Hải, hoài nghi hỏi.
Trần Vĩnh Hải để ngoài tai, nhăn mày đưa mắt nhìn vị bác sĩ trẻ phía sau lưng anh ta.
Người này trông thật quen!
Đặc biệt là đôi mắt đó, đặc biệt là khiến anh cảm thấy chán ghét không thể nào giải thích được.
"Xin chào!" Bác sĩ trẻ mỉm cười với Trần Vĩnh Hải, thái độ ôn hòa lịch sự: "Cho hỏi trên mặt tôi có gì sao?"
Trần Vĩnh Hải phớt lờ không quan tâm, chỉ là nhăn mày thả lỏng đi rất nhiều.
Không giống, người này cười, cảm giác quen thuộc đó liền biến mất.
Xem ra vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trần Vĩnh Hải thu hồi ánh mắt, quay người rời đi.
Đợi anh đi xa, bác sĩ Giang mới buông lỏng không biết làm sao: "Thật là người kì quái."
"Là hơi quái dị, nhưng rất thú vị." Bác sĩ trẻ đẩy mắt kính lên, giọng điệu có phần ý tứ sâu xa.
Bác sĩ Giang không nhận ra sự khác thường của anh ta, đưa anh ta đi vào phòng điều trị.
"Bác sĩ Giang tới sao?" Nguyễn Quỳnh Anh gấp sách, ngẩng đầu mỉm cười.
bác sĩ Giang gật đầu, làm công việc theo thông lệ hỏi mấy câu về tình hình sức khỏe của cô, sau đó chuẩn bị bắt đầu giới thiệu: "Cô Nguyễn, vị bên cạnh tôi đây là...."
"Bác sĩ Trần?" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn người đàn ông đeo kính gọng vàng đứng sau, không dám tin vào mắt mình.
Cô dụi mắt hai lần rồi lại nhìn, người đó vẫn là có khuôn mặt quen thuộc.
Quả nhiên là anh ta!
Nguyễn Quỳnh Anh tràn đầy sự ngạc nhiên mừng rỡ: "Bác sĩ Trần sao lại ở đây?"
"Anh về nước theo diện bác sĩ trao đổi, đúng lúc được sắp xếp đến bệnh viện này." Người đàn ông được Nguyễn Quỳnh Anh gọi là bác sĩ Trần cất giọng nói ấm áp trả lời.
Bác sĩ Giang có hơi mông lung, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, lại nhìn sang bác sĩ Trần: "Hai người quen biết nhau à?"
"Đúng vậy, bác sĩ Trần là bác sĩ tâm lý của tôi ở nước ngoài, chúng tôi quen biết nhau khá lâu rồi." Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười trả lời.
Bốn năm trước, cô được chẩn đoán nhồi máu cơ tim, được đưa ra nước ngoài điều trị.
Lúc đó bởi vì mẹ cô không lâu sau tự vẫn, chính cô cũng được chẩn đoán không sống được mấy năm, lại thêm việc chia tay với Trần Vĩnh Hải, tâm lí của cô rơi vào trạng thái rất kém, bị trầm cảm nặng, thậm chí mấy lần xuất hiện ý nghĩ tự sát.
Trần Cận Phong chính lúc đó đã trở thành bác sĩ tâm lí của cô, khuyên bảo thẳng thắn cô, để cô làm trị liệu tâm lý.
Bằng không cô sớm theo bước chân của mẹ mình vì trầm cảm uất ức, mà nhảy lầu tự vẫn.
"Vậy quá tốt rồi, nếu hai người đã quen biết nhau, vậy hai người tự mình nói chuyện đi, tôi vẫn còn hơi bận nên đi trước." Bác sĩ Giang nói xong liền vội vàng rời đi.
"Bác sĩ Trần, anh lần này định ở lại nước bao lâu?" Nguyễn Quỳnh Anh chỉ tay vào ghế bên cạnh giường, ra hiệu cho anh ngồi.
"Sẽ không rời đi trong nửa năm, ngoài ra sau này là bác sĩ phụ trách của em." Trần Cận Phong ngồi xuống, cười híp mắt với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ trong chớp mắt: "Vậy bác sĩ Giang thì sao?" "Anh ấy được trao đổi đi nước ngoài để được đào tạo chuyên sâu."
"Hóa ra là như vậy, vậy thực sự chúc mừng bác sĩ Giang, anh ấy trước đây cũng mấy lần nộp đơn xin ra nước ngoài học thêm, nhưng đều bị từ chối, bây giờ cuối cùng cũng được toại nguyện." Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy vui mừng cho bác sĩ Giang.
"Đúng vậy." Trần Cận Phong nói phụ họa theo, nhưng đôi mắt đằng sau thấu kính lại sáng lấp lánh.