Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, ngẩng đầu lên xem xét khuôn mặt của Tô Hồng Yên, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Đúng rồi, vừa nãy lúc cô nhìn Tô Hồng Yên liền phát hiện Tô Hồng Yên rất quen, cứ như từng gặp qua ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra.
Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng biết là gặp ở đâu, chính là ở trong gương.
Mặt của Tô Hồng Yên, có tới bốn, năm phần tương tự gương mặt cô!
Ngay từ đầu cô không nghĩ tới phương diện này, nhưng Tô Hồng Yên nói xong thì cô lập tức phát hiện ra.
Có điều, vì sao Tô Hồng Yên lớn lên lại giống cô như vậy?
Gương mặt Nguyễn Quỳnh Anh lộ vẻ bất an, thân thể khẽ run lên.
Nhìn bộ dạng cô như vậy, Tô Hồng Yên khẽ nhếch miệng, mỉm cười, giọng điệu quan tâm hỏi han:
"Cô Nguyễn sao thế? Sắc mặt có vẻ không tốt lắm nhỉ?"
"Không sao cả." Nguyễn Quỳnh Anh rút tay về, cười cực kỳ miễn cưỡng: "Tôi chỉ là kinh ngạc quá, không ngờ chúng ta lại có vài điểm tương tự nhau như thế."
"Đúng không? Lúc tôi nhìn thấy cô Nguyễn cũng giật nảy mình. Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi cũng không dám tin. Chỉ có thể nói là chúng ta thật sự có duyên phận." Lúc Tô Hồng Yên nói chuyện, con mắt đều long lanh, dáng vẻ rất vui vẻ.
"Đúng vậy, đúng là có duyên." Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt xuống, giấu đi sự phức tạp trong ánh mắt.
Có duyên sao?
Sao cô lại cảm thấy không hề có một chút trùng hợp nào.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm cố nước lên uống một hớp, rồi lại ngước mắt nhìn Tô Hồng Yên đang vuốt tóc. Cổ tay trắng nõn của cô ấy còn đeo một chiếc vòng tay kim cương hình con thỏ.
Nhìn chiếc vòng tay đó, con người Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên co lại, giọng nói run run:
"Cô Tô, chiếc vòng tay kia..."
"Cô nói cái này à?" Tô Hồng Yên sờ vào vòng tay, trên mặt lại bày ra nụ cười ngọt ngào: "Đây là Vĩnh Hải tặng cho tôi. Anh ấy biết hồi nhỏ tôi thích thỏ, cho nên mỗi lần tặng quà đều là những thứ có liên quan đến thỏ."
"Thật sao..." Nguyễn Quỳnh Anh thấy mắt mình chua xót, cô hung hăng cắn chặt môi dưới.
Thì ra món quà như vậy cô không phải là người duy nhất được nhận.
Bốn năm trước, sinh nhật của cô, Trần Vĩnh Hải cũng tặng cho cô một chiếc vòng tay con thỏ.
Chiếc vòng đó rất rẻ, có vài chục nghìn, kém xa so với chiếc vòng tay của Tô Hồng Yên.
Tuy nhiên, cô vẫn rất vui vẻ nhận lấy, dù là cô không thích thỏ, nhưng bởi vì là quà anh tặng, cho nên cô vẫn luôn trân quý.
Vậy mà giờ đây cô đột nhiên cảm thấy thứ đồ cô trân quý dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi, đè nén lại cảm xúc trong lòng, thản nhiên mà nói:
"Xem ra anh Trần rất tốt với cô Tô."
"Là vô cùng tốt. Chỉ là có đôi khi quá bá đạo. Anh ấy nói tôi mặc đồ màu sáng thì đẹp hơn, cho nên lần nào cũng tặng tôi đồ sáng màu, không hề có một chiếc màu sậm nào cả." Mặc dù ngoài miệng nghe tưởng Tô Hồng Yên đang phàn nàn, nhưng trên mặt lại không giấu được ý cười.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy dường như hô hấp khó khăn, gần như muốn bóp nát cái cốc trong tay.
"Tôi đoán, cô Tô hẳn là còn thích ăn cá mè hấp, còn nữa, anh Trần lần nào cũng sẽ tỉ mỉ gỡ hết xương cá ra cho cô đúng không?"
"Làm sao cô biết?" Tô Hồng Yên kinh ngạc hỏi, mắt mở to.
Nguyễn Quỳnh Anh cười tự giễu hai tiếng, trong lòng tràn đầy bi thương: "Tôi làm sao mà biết à..."
Bởi vì những thứ này cô đều đã từng trải qua.
Vừa rồi cô đã hoài nghi làm sao mà lại có nhiều trùng hợp đến vậy?
Khó trách cô và Tô Hồng Yên lớn lên dáng dấp giống nhau.
Trước kia cô vẫn luôn nghi ngờ, Trần Vĩnh Hải biết rõ cô không thích thỏ nhưng vẫn đưa vòng tay con thỏ cho cô. Thì ra là do Tô Hồng Yên thích.
Động tác lọc xương cá của anh thuần thục đến vậy là bởi vì Tô Hồng Yên thích ăn.
Anh thích cô mặc đồ sáng màu, cũng bởi vì Tô Hồng Yên hợp màu sáng.
Cô hiểu ra tất cả rồi, người mà Trần Vĩnh Hải yêu là Tô Hồng Yên.
Còn cô chỉ là kẻ thế thân cho Tô Hồng Yên mà thôi.
Sự thật được phơi bày một cách tàn nhẫn làm cho Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy cả thế giới như bị sụp đổ.
"Cô Nguyễn, sao cô lại khóc?" Tô Hồng Yên vội vàng rút hai tờ khăn giấy đưa tới.
Nguyễn Quỳnh Anh lịch sự từ chối, lau sạch nước mắt mà đứng dậy: "Xin lỗi cô Tô, tôi thấy cơ thể không khỏe nên không tiếp cô được nữa."
Cô không có cách nào đối mặt với Tô Hồng Yên.
Sự tồn tại của Tô Hồng Yên mỗi giây mỗi phút đều như nhắc nhở, cô chỉ là một kẻ thay thế.
Thất tha thất thểu đi ra khỏi phòng ăn, lúc lên lầu, Nguyễn Quỳnh Anh bước hụt một bước, thân thể ngã về sau.
Nghĩ rằng bản thân sẽ lăn xuống cầu thang thì một bàn tay đột nhiên vươn ra ôm lấy eo cô, kéo cô lại.
"Mọc ra con mắt để nhìn đường đi, Nguyễn Quỳnh Anh, cô không tập trung mà nghĩ cái gì thế?" Trần Vĩnh Hải đen mặt, lạnh lùng quát lớn.
Hai mắt Nguyễn Quỳnh Anh trống rỗng nhìn anh một cái, không nói gì mà vịn lan can tiếp tục lên lầu.
Cả người giống như một con búp bê vải không có linh hồn.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh như vậy thì trong lòng Trần Vĩnh Hải cảm thấy nặng nề, anh bắt lấy cánh tay cô:
"Cô đang khóc đấy à?"
"Em không khóc." Nguyễn Quỳnh Anh rút tay mình về.
Mắt đã đỏ thành như vậy còn nói không khóc!
Trần Vĩnh Hải mím môi, hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì cả." Nguyễn Quỳnh Anh chậm rãi lắc đầu, quật cường không chịu nói gì cả, sau đó đi qua anh tiếp tục lên lầu.
Chân vừa mới nhấc lên liền đá phải thứ gì đó.
Cô cúi đầu nhìn. Thì ra là vài cuốn sách đang rải rác bên cạnh chân của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên hiểu ra cái gì, ánh mắt phức tạp cúi người nhặt mấy quyển sách đó lên rồi đưa cho Trần Vĩnh Hải.
"Vừa rồi cảm ơn anh."
Cô không ngờ anh vì đỡ cô mà lại vứt sách của Tô Hồng Yên xuống.
Trần Vĩnh Hải ôm sách, lạnh lùng đảo qua mặt cô rồi quay người xuống lầu.
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng: "Anh Trần."
Trần Vĩnh Hải dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt không có chút cảm xúc nào.
"Em có thể hỏi anh hai vấn đề không?"
Trần Vĩnh Hải híp mắt lại: "Vấn đề gì?"
Tay Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt thành đấm, đối mắt với anh: "Em muốn biết, có phải trong lòng anh, cô Tô Hồng Yên rất quan trọng không?"
Nghe được cái tên Tô Hồng Yên, ánh mắt của Trần Vĩnh Hải lại hiện lên một tia dịu dàng, nhưng thoáng cái liền biến mất. Anh khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, trả lời: "Chuyện này thì có liên quan gì tới cô?"
"Đúng là không liên quan gì." Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ một tiếng.
Cô cũng đã xác nhận được, quả nhiên anh yêu Tô Hồng Yên.
"Một vấn đề cuối cùng. Lúc trước em tỏ tình với anh, anh đồng ý rất nhanh, có phải là bởi vì gương mặt này của em không?"
Gương mặt rất giống với Tô Hồng Yên này!
"Mặt của cô? Cô cho rằng mình rất xinh đẹp hay sao? Trong mắt tôi, cô kém xa Hồng Yên!" Trần Vĩnh Hải nhếch môi cười mỉa mai, giọng điệu vẫn lạnh lùng xa cách.
Thì ra ở trong mắt cô, lúc trước anh chính là một kẻ nông cạn thích gương mặt của cô thôi!
"Em biết rồi." Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, cố nén đau đớn vào trong.
Lúc mở mắt ra, trong đó chỉ còn lại một mảnh thanh thản: "Em đúng là kém xa so với cô Tô Hồng Yên."
Cô tự biết rõ.
Cho dù là gia thế, tài lực, hay là diện mạo, Tô Hồng Yên và Trần Vĩnh Hải mới xứng đôi vừa lứa.
Huống chi, hai nhà Tô, Trần trước kia vốn chuẩn bị làm thông gia.
"Anh Trần, cô Tô rất hợp với anh. Còn nữa, chúc mừng anh..."
Cô Tô trở về rồi, anh nhất định rất vui vẻ.
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi, không còn lưu luyến mà nhấc chân đi lên lầu.
Lúc tiến vào phòng, cả người cô không còn sức lực, dựa theo cánh cửa mà trượt xuống. Đầu úp vào đầu gối, cả người tỏa ra sự bi thương.
Ở trước mặt Trần Vĩnh Hải giả bộ bình tĩnh, giờ phút này cô rốt cuộc không thể duy trì được nữa, tuyệt vọng và bất lực trong lòng liền dâng lên.
"Người thay thế..." Nguyễn Quỳnh Anh đau khổ vừa khóc lại vừa cười.
Đúng là châm chọc mà.
Cô đối với Trần Vĩnh Hãi có thể nói là vừa gặp đã yêu. Lần thứ ba gặp gỡ, cô đã tỏ tình với anh.
Cô vẫn cho là bởi vì anh cũng thích cô, cho nên mới đồng ý hẹn hò.
Bao gồm cả sự hận thù và chán ghét của anh bây giờ đối với cô cũng là do ngày trước cô chia tay anh, để cho anh vì yêu mà sinh hận.
Nhưng giờ cô mới biết, sự thật tàn nhẫn biết bao nhiêu. Từ đầu tới cuối, anh chưa từng yêu cô.
Người anh yêu vẫn luôn là Tô Hồng Yên. Còn cô chỉ là kẻ thế thân cho cô ấy trong thời gian anh cô đơn.
Chỉ sợ ngay cả Nguyễn Trâm Anh cũng là kẻ thế thân như vậy.