Vân Nhiên và Định Phong đứng đối diện nhau trong ánh sáng nhạt của buổi chiều muộn. Không khí xung quanh họ tĩnh lặng đến đáng sợ, như đang chờ đợi một cuộc trò chuyện đầy cảm xúc mà cả hai đều biết sẽ rất đau đớn.
Vân Nhiên nhìn vào mắt Định Phong, thấy trong đó là sự mâu thuẫn và nỗi đau sâu thẳm. Cô đã nghe lời nguyền và hiểu rằng nó không chỉ làm cho cô phải chịu đựng nỗi đau mà còn đe dọa đến mạng sống của chính mình. Nhưng điều khiến cô đau đớn nhất là sự thật về tình cảm của Định Phong, điều mà anh đã luôn giữ kín.
“Định Phong,” Vân Nhiên bắt đầu, giọng cô run rẩy nhưng kiên quyết, “Tôi cần biết sự thật hoàn toàn về lời nguyền. Tôi cần anh phải nói cho tôi biết lý do tại sao tình yêu của chúng ta không thể tiếp tục.”
Định Phong thở dài, sự mệt mỏi và đau đớn hiện rõ trên gương mặt anh. “Vân Nhiên, có những điều mà tôi không muốn cô phải trải qua, nhưng giờ đây, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nói cho cô sự thật.”
Anh bước đến gần Vân Nhiên, đôi mắt anh không rời khỏi cô. “Lời nguyền mà tôi phải chịu đựng không chỉ đơn thuần là một cái giá mà tôi phải trả. Nó có nguồn gốc từ một trận chiến ác liệt hàng nghìn năm trước. Một kẻ thù mạnh mẽ, một pháp sư của Ma giới, đã gán cho tôi lời nguyền đó. Bất kỳ ai tôi yêu sẽ phải chịu đựng cái chết đầy đau đớn và khổ sở.”
Vân Nhiên cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình bắt đầu quay cuồng. Cô đã biết về lời nguyền, nhưng sự thừa nhận trực tiếp từ Định Phong càng khiến nỗi đau thêm trầm trọng. “Vậy nghĩa là… nếu chúng ta tiếp tục yêu nhau, tôi sẽ phải chết sao?”
Định Phong gật đầu, đôi mắt anh đau đớn và đầy nước mắt. “Đúng vậy. Tôi yêu cô, Vân Nhiên, nhưng tôi không thể để cô phải trải qua điều đó. Tình yêu của chúng ta sẽ không chỉ làm tổn thương cô mà còn có thể giết chết cô. Đó là lý do tại sao tôi phải giữ khoảng cách và tránh xa cô.”
Vân Nhiên cảm thấy tim mình như bị xé nát. “Anh yêu tôi nhưng lại không cho tôi cơ hội để chứng minh tình cảm của mình? Anh không thể để tôi quyết định số phận của chính mình sao?”
“Đây không phải là điều dễ dàng để tôi phải đối mặt,” Định Phong nói, giọng anh khàn khàn. “Tôi không muốn mất cô, nhưng tôi cũng không thể chịu đựng khi thấy cô phải đau khổ. Tôi đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng nó lại làm cho cả hai chúng ta phải chịu đựng.”
Vân Nhiên thở dài, ánh mắt cô trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết. “Tôi không thể tiếp tục sống trong sự đau khổ này. Nếu lời nguyền này có thể được phá bỏ, thì tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để thực hiện điều đó. Tôi không thể chấp nhận cuộc sống này mà không có cơ hội để thử.”
Định Phong nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Vân Nhiên, biết rằng cô không dễ dàng từ bỏ. “Cô thật sự muốn thử sao? Điều đó có thể mang đến cho cô nhiều nguy hiểm hơn, và lời nguyền có thể làm tổn thương cô ngay cả khi tôi không muốn.”
“Có,” Vân Nhiên đáp, giọng cô mạnh mẽ và kiên định. “Tôi đã chấp nhận mọi đau đớn và nguy hiểm. Nếu có cách để phá bỏ lời nguyền này, chúng ta sẽ tìm ra. Tôi không thể để tình yêu của chúng ta kết thúc trong đau đớn và hối tiếc.”
Định Phong không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận quyết định của Vân Nhiên. Anh biết rằng dù anh có thể bảo vệ cô, nhưng cô cũng cần phải là người quyết định số phận của chính mình. “Nếu cô thật sự muốn tìm kiếm cách phá bỏ lời nguyền, chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cô.”
Cả hai đứng đối diện nhau, trong khoảnh khắc đó, sự hiểu biết và đồng cảm trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Định Phong cảm thấy sự kết nối mạnh mẽ giữa họ, một tình yêu chân thành và sâu sắc, dù nó phải đối mặt với một thử thách tàn khốc.
Vân Nhiên gật đầu, đôi mắt cô sáng rực với sự quyết tâm và hy vọng. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Tôi tin rằng tình yêu của chúng ta có thể phá vỡ mọi lời nguyền và định mệnh.”