Bầu trời sau cơn bão sáng lên một cách lạ kỳ, ánh sáng của mặt trời chiếu qua những đám mây còn sót lại, tạo ra một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ nhưng cũng mang vẻ huyền bí. Trong sự yên bình vừa mới quay trở lại, Vân Nhiên không thể ngừng suy nghĩ về Định Phong, người đã cứu cô khỏi nguy hiểm. Mặc dù anh đã rời đi mà không để lại dấu vết, hình ảnh của anh vẫn vương vấn trong tâm trí cô.
Sáng hôm sau, Vân Nhiên và Lạc Thần bắt đầu công việc của mình tại một khu vực yên tĩnh trong thiên giới, nơi họ có thể tập trung vào nghiên cứu. Nhưng tâm trí của Vân Nhiên không thể tập trung vào công việc. Cô lén nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời rực rỡ đang chiếu xuống, tâm hồn cô dường như vẫn còn bị cuốn vào trận chiến đêm qua và bóng dáng của Định Phong.
“Cậu có vẻ trầm tư hơn bình thường,” Lạc Thần nhận xét, ánh mắt của anh hướng về phía Vân Nhiên. “Có chuyện gì không?”
Vân Nhiên quay lại, nở một nụ cười gượng gạo. “À không, chỉ là những gì đã xảy ra đêm qua. Định Phong... anh ta thật sự mạnh mẽ và bí ẩn.”
Lạc Thần nhướn mày, nhìn vào đôi mắt đăm chiêu của Vân Nhiên. “Anh ta là một vị thần chiến tranh. Tôi nghe nói anh ta thường không thích sự chú ý và giữ bí mật về quá khứ của mình. Đó là lý do tại sao thông tin về anh ta rất khó tìm.”
Vân Nhiên gật đầu, ánh mắt lại lướt ra ngoài cửa sổ. “Tôi cảm thấy như có điều gì đó không ổn về anh ta. Dường như có một sự bí ẩn sâu xa hơn mà tôi không thể giải thích được.”
Tuy nhiên, Vân Nhiên quyết tâm tìm hiểu thêm về Định Phong. Cô quyết định hỏi thăm những người khác trong thiên giới, hy vọng có thể tìm ra manh mối nào đó về quá khứ của vị thần chiến tranh.
Cô bắt đầu từ những người quen biết gần gũi, bao gồm các tiên nữ và các vị thần khác. Trong các cuộc trò chuyện, Vân Nhiên nhận được rất ít thông tin cụ thể về Định Phong. Những người cô gặp đều biết anh là một thần chiến tranh có nhiệm vụ bảo vệ thiên giới, nhưng không ai biết rõ về nguồn gốc hay quá khứ của anh.
Một buổi chiều, Vân Nhiên gặp một vị thần lớn tuổi, người được biết đến với sự thông thái và kiến thức về các thế hệ trước. Cô hy vọng rằng ông có thể cung cấp cho cô thông tin quý giá về Định Phong.
Vân Nhiên bước vào phòng của vị thần, nơi ánh sáng ấm áp từ những ngọn nến tạo ra một không khí thanh bình. Vị thần lớn tuổi, với mái tóc bạc và vẻ mặt hiền hậu, ngồi trên một chiếc ghế bành lớn, đọc một cuốn sách cổ.
“Chào ngài,” Vân Nhiên nói, cúi đầu chào vị thần. “Tôi nghe nói ngài biết nhiều về lịch sử và các vị thần trong thiên giới. Tôi có một câu hỏi liên quan đến Định Phong.”
Vị thần nhìn lên, ánh mắt ông trở nên nghiêm túc. “Định Phong? Hắn là một người kỳ lạ. Về cơ bản, hắn chỉ được biết đến qua vai trò của mình. Hắn không chia sẻ nhiều về quá khứ của mình và ít khi xuất hiện trong những buổi lễ hay sự kiện công cộng.”
“Vậy có điều gì đặc biệt về quá khứ của anh ta không?” Vân Nhiên hỏi, mong đợi một câu trả lời thỏa đáng.
Vị thần lắc đầu. “Không có gì rõ ràng. Định Phong thường giữ bí mật về nguồn gốc và cuộc đời của mình. Chỉ biết rằng anh ta có một sứ mệnh quan trọng và thường xuyên đối mặt với những cuộc chiến khốc liệt.”
Những lời nói của vị thần không giúp ích nhiều cho Vân Nhiên, nhưng chúng cũng làm tăng thêm sự tò mò của cô về Định Phong. Cô cảm thấy như có một lớp sương mù che phủ phần quá khứ của anh ta, và cô cảm thấy bị cuốn hút bởi sự bí ẩn đó.
Sau cuộc trò chuyện, Vân Nhiên trở về phòng của mình, tâm trạng vẫn trĩu nặng. Định Phong hiện lên trong tâm trí cô như một hình bóng mờ ảo, không thể nắm bắt nhưng lại không thể rũ bỏ. Cô lén lút đến bên cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, nơi ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt hồ, tạo ra những vệt sáng lấp lánh.
“Anh ấy thực sự là một người đặc biệt,” Vân Nhiên lẩm bẩm với chính mình. “Có điều gì đó trong anh ấy khiến tôi cảm thấy như chúng tôi có một kết nối sâu sắc hơn những gì tôi có thể hiểu được.”
Cô biết rằng trái tim mình đã bị cuốn hút bởi Định Phong, dù cô không hiểu rõ lý do. Sự bí ẩn của anh, sự lạnh lùng và mạnh mẽ của anh, tất cả đều tạo nên một sức hút mà cô không thể lý giải được.
Lạc Thần, người đã luôn ở bên Vân Nhiên trong những lúc khó khăn, thấy được sự bận tâm của cô. Anh quyết định tiếp cận cô vào một buổi tối, khi cả hai ngồi bên bàn làm việc, ánh sáng của những ngọn đèn tạo ra một không khí ấm áp và thân mật.
“Vân Nhiên, tôi biết bạn đang lo lắng về Định Phong,” Lạc Thần nói, giọng nói của anh nhẹ nhàng và quan tâm. “Nếu bạn cần giúp đỡ trong việc tìm hiểu thêm về anh ta, tôi sẽ ở đây để giúp bạn.”
Vân Nhiên quay lại, ánh mắt cô sáng lên với lòng biết ơn. “Cảm ơn cậu, Lạc Thần. Tôi chỉ cảm thấy như có một điều gì đó quan trọng mà tôi cần phải tìm hiểu. Định Phong... anh ta làm cho tôi cảm thấy có điều gì đó không thể diễn tả được.”
Lạc Thần mỉm cười, sự hiểu biết và cảm thông hiện rõ trên khuôn mặt anh. “Đôi khi, sự bí ẩn của một người có thể là điều khiến chúng ta bị cuốn hút. Nhưng cũng quan trọng không kém là chúng ta phải biết rõ về chính bản thân mình và lý do chúng ta bị thu hút như vậy.”
Vân Nhiên gật đầu, cảm thấy sự động viên từ lời nói của Lạc Thần. “Tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu về Định Phong. Có thể, trong quá trình đó, tôi sẽ tìm ra những điều quan trọng về chính mình.”
Hai người tiếp tục trò chuyện, những lo lắng của Vân Nhiên phần nào được giảm bớt. Nhưng sự bí ẩn của Định Phong vẫn tồn tại trong tâm trí cô, như một bí ẩn chưa được giải mã. Cô biết rằng con đường phía trước có thể đầy thử thách, nhưng với sự hỗ trợ của bạn bè và quyết tâm của chính mình, cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.