Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 37: Quyết Định Đau Khổ



Không gian trở nên im lặng một cách đáng sợ sau trận chiến quyết liệt. Những tia sáng cuối cùng từ cuộc giao tranh đã tan biến, để lại bóng tối lơ lửng trong không gian. **Vân Nhiên** đứng yên, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, nơi **Thần Bóng Tối** vẫn hiện diện. Hắn, mặc dù bị tổn thương nặng nề, vẫn nở một nụ cười đầy mỉa mai trên khuôn mặt đầy tà ác của mình.

**"Ngươi tưởng rằng ngươi có thể đánh bại ta dễ dàng như vậy sao?"** Thần Bóng Tối thốt lên, giọng hắn trầm và vang vọng, chứa đựng một sự ngạo mạn khó tả. **"Chiến thắng của các ngươi chỉ là tạm thời. Ta vẫn còn một quân bài cuối cùng, và các ngươi sẽ phải đối mặt với cái giá cuối cùng nếu muốn phá vỡ lời nguyền này."

**Định Phong** bước tới, cơ thể anh vẫn đang mệt mỏi và rã rời sau trận chiến, nhưng tinh thần vẫn kiên định. **"Ngươi đã thất bại. Chúng ta sẽ phá vỡ lời nguyền và chấm dứt tất cả nỗi đau mà ngươi đã gây ra."** Giọng anh dứt khoát, thể hiện rõ ràng sự quyết tâm không lay chuyển.

**Thần Bóng Tối** cười khẩy, một nụ cười mang đầy sự thách thức. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực đầy hắc ám nhìn thẳng vào **Vân Nhiên** **"Vậy ngươi thực sự nghĩ mình có thể phá vỡ lời nguyền sao, cô gái?"** Hắn bước về phía cô, từng bước chân của hắn như làm rung chuyển không gian.

**Vân Nhiên** cảm thấy sự căng thẳng đang đè nặng lên vai mình. Lời nguyền mà cô và Định Phong đã gánh chịu qua nhiều kiếp là một chuỗi đau khổ không hồi kết. Giờ đây, họ đã đến rất gần việc chấm dứt mọi thứ. Nhưng cô cũng biết rằng, để phá vỡ lời nguyền này, chắc chắn sẽ có một cái giá rất lớn phải trả.

**"Ngươi muốn gì?"** Vân Nhiên hỏi, giọng cô trầm lắng nhưng không thiếu phần cương quyết. Cô hiểu rõ, Thần Bóng Tối sẽ không để họ dễ dàng vượt qua mọi chuyện mà không có một thử thách cuối cùng.

**Thần Bóng Tối** dừng lại trước mặt cô, nụ cười của hắn ngày càng mở rộng.

**"Ta muốn ngươi. Muốn ngươi hy sinh tất cả."** Hắn nói, giọng điệu đầy xảo quyệt. **"Ngươi có thể phá vỡ lời nguyền, nhưng điều đó sẽ không đơn giản. Ngươi sẽ phải trả một cái giá... là chính bản thân ngươi."

"**

Câu nói của hắn khiến không khí trở nên đặc quánh, như thể mọi thứ xung quanh đều ngưng đọng lại. **Định Phong** ngay lập tức cảm thấy tim mình như ngừng đập. **"Ngươi đang nói cái gì?"** Anh gào lên, không thể chấp nhận được sự thật đen tối mà Thần Bóng Tối vừa tiết lộ.

**Thần Bóng Tối** nhếch môi cười. **"Nếu Vân Nhiên hy sinh bản thân để phá vỡ lời nguyền, cô ấy sẽ bị xóa sổ khỏi mọi kiếp sống, mọi ký ức. Và điều quan trọng nhất... Định Phong, ngươi sẽ không bao giờ nhớ đến cô ấy nữa. Tất cả ký ức về cô ấy sẽ biến mất hoàn toàn, như thể cô ấy chưa bao giờ tồn tại."**

Lời nói của hắn như một nhát dao đâm thẳng vào tim **Định Phong**. Anh cảm thấy cơ thể mình run rẩy không kiểm soát. **"Không thể nào! Ngươi không thể làm điều đó!"** Anh hét lên, không tin vào những gì mình vừa nghe. Tất cả những ký ức, tất cả những gì anh và Vân Nhiên đã trải qua, tất cả tình yêu, sẽ bị xóa bỏ sao? Làm sao có thể như vậy được?

**Vân Nhiên** cảm thấy sự choáng váng trong tâm trí mình khi nghe thấy lời của Thần Bóng Tối. Cô đã biết rằng cái giá để phá vỡ lời nguyền sẽ không nhỏ, nhưng cô không ngờ nó lại tàn nhẫn đến mức này. Hy sinh bản thân, không chỉ để chết, mà còn bị xóa sổ hoàn toàn khỏi cuộc sống của người cô yêu. Điều đó có nghĩa là, Định Phong sẽ không bao giờ còn nhớ đến cô, không còn bất kỳ dấu vết nào về tình yêu của họ trong ký ức của anh.



**"Đây là lựa chọn của ngươi, Vân Nhiên"** Thần Bóng Tối tiếp tục, giọng hắn ngọt ngào và độc ác như một cám dỗ chết người. **"Ngươi có thể chọn tiếp tục sống trong đau khổ mãi mãi, hoặc hy sinh tất cả để giải thoát cho cả hai. Nhưng hãy nhớ, cái giá của sự giải thoát là ngươi sẽ biến

**Vân Nhiên** bàng hoàng trước sự thật này. Cô nhìn sang **Định Phong**, người đang đứng cạnh cô, vẻ mặt đầy sự lo lắng và sợ hãi. Anh yêu cô, và cô biết rõ điều đó. Cả hai đã cùng nhau vượt qua quá nhiều thử thách, đã cùng nhau chịu đựng quá nhiều nỗi đau. Nhưng bây giờ, cô phải đối mặt với một quyết định mà không ai có thể giúp cô.

Liệu cô có thể tiếp tục sống trong nỗi đau vĩnh viễn, hoặc hy sinh tất cả, kể cả tình yêu và ký ức của **Định Phong** về cô, để giải thoát cho họ? Đó là một quyết định mà cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đưa ra.

**"Vân Nhiên, đừng làm vậy!"** Định Phong hét lên, giọng anh đầy sự hoảng loạn. **"Chúng ta sẽ tìm ra cách khác. Đừng hy sinh bản thân! Anh không thể mất em... không thể quên em!"**

Cô nhìn vào mắt anh, trái tim cô đau đớn hơn bao giờ hết. Cô yêu anh bằng cả trái tim mình, nhưng giờ đây, cô phải lựa chọn giữa việc tiếp tục sống trong nỗi đau hoặc hy sinh tất cả để giải thoát cho họ. Định Phong sẽ không bao giờ nhớ đến cô nữa, nhưng ít nhất anh sẽ được sống một cuộc đời không bị ràng buộc bởi lời nguyền. Điều đó có thể là giải thoát cho anh, nhưng với cô, đó là sự hủy diệt hoàn toàn.

**"Em..."** Vân Nhiên mở lời, giọng cô run rẩy. **"Em không biết phải làm thế nào..."** Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô khi cô cảm thấy sự đau khổ và bối rối trong lòng.

**Thần Bóng Tối** đứng im, lặng lẽ theo dõi, ánh mắt hắn đầy thách thức và tò mò. Hắn biết rõ sự giằng xé trong lòng cô. Đó là một quyết định không thể dễ dàng đưa ra, và hắn đã đặt cô vào tình thế không thể thoát ra.

**"Hãy nghĩ kỹ, Vân Nhiên"** hắn nói, giọng nói dịu dàng một cách đáng sợ. **"Ngươi có thể giải thoát cho cả hai, nhưng cái giá là ngươi sẽ biến mất mãi mãi. Ngươi có sẵn sàng hy sinh bản thân vì tình yêu không?"

**Vân Nhiên** quay sang **Định Phong**, nước mắt cô vẫn chảy dài. **"Em không muốn anh phải chịu đựng nỗi đau này mãi mãi, Định Phong. Nhưng em cũng không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng anh sẽ quên em..." "**

Định Phong nắm chặt tay cô, giọng nói của anh vang lên đầy đau khổ. **"Vân Nhiên, chúng ta sẽ tìm ra cách khác. Anh thà sống với nỗi đau còn hơn phải quên em mãi mãi. Anh không thể tưởng tượng được một thế giới mà không có em." "**

Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt nặng nề. Lựa chọn này quá tàn nhẫn, quá đau đớn. Nhưng cô biết rằng, nếu cô không làm gì, cả hai sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong vòng luân hồi đau khổ này.

**"Em phải đưa ra quyết định..."** Vân Nhiên thầm nghĩ. **"Vì anh, vì chúng ta."**