Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 42: Dấu Vết Của Quá Khứ



Sau khi trở về **thiên giới**, **Định Phong** hy vọng rằng sự an nhiên và bình yên sẽ quay lại với cuộc sống của mình. Tuy nhiên, những ngày tháng trôi qua không mang lại cho anh bất kỳ cảm giác thanh thản nào. Thay vì cảm thấy hoàn toàn bình yên như trước kia, anh thấy lòng mình vẫn trĩu nặng bởi một sự mất mát mà anh không thể giải thích được.

Thiên giới là nơi của sự tĩnh lặng và vĩnh hằng, nhưng với *Định Phong**, mọi thứ dường như đã thay đổi kể từ khi anh trở về. Mỗi lần nhìn xuống nhân gian, anh cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ, như thể đã từng có điều gì đó vô cùng quan trọng bị lãng quên. Những giấc mơ về người con gái bí ẩn ấy vẫn tiếp tục ám ảnh anh, nhưng dù anh có cố gắng tìm hiểu bao nhiêu đi nữa, cô gái đó vẫn chỉ là một bóng hình mờ nhạt trong ký ức của anh.

Cảm giác trống trải này ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, đến mức **Định Phong** không thể tiếp tục sống như trước. Anh không thể tìm thấy sự an ủi trong những cảnh đẹp của thiên giới, không thể thảnh thơi trong những công việc hàng ngày của mình. Tâm hồn anh luôn dao động, như một cánh chim đang cố gắng bay tìm về nơi xa xăm mà không rõ đích đến.

Một buổi sáng, **Định Phong** đứng bên cạnh dòng suối thiêng trong thiên giới, ngắm nhìn dòng nước chảy nhẹ nhàng qua những phiến đá trong vắt. Thế nhưng, trong lòng anh vẫn không cảm thấy thanh thản. Những tiếng róc rách của dòng suối chỉ như những lời thì thầm lạ lùng, không giúp xoa dịu nỗi đau vô hình đang đè nặng lên trái tim anh.

**"Mình không thể tiếp tục như thế này mãi,** anh thầm nghĩ, mắt nhìn vào dòng nước phản chiếu hình ảnh của mình. **"Có điều gì đó mà mình đã lãng quên, và mình phải tìm ra nó."**

Định Phong bắt đầu suy nghĩ về những giấc mơ của mình, về cô gái mà anh không thể nhớ rõ. Từ sâu trong lòng, anh biết rằng cô không phải là một người xa lạ, mà là một phần của anh, một phần của quá khứ mà anh đã bị lãng quên.

Quyết tâm tìm hiểu sự thật, **Định Phong** bắt đầu điều tra về quá khứ của mình. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng trong thiên giới có những nơi lưu giữ ký ức từ nhiều kiếp trước, những nơi mà các thần linh có thể nhìn lại cuộc sống trước kia của họ. Dù cảm thấy mình có thể gặp nguy hiểm khi đối mặt với sự thật, anh không thể từ bỏ cảm giác thôi thúc này.

Anh đi đến **Đại Điện Ký Ức**, một nơi thiêng liêng trong thiên giới nơi mà các vị thần có thể tra cứu những ký ức bị lãng quên. Nơi này bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, những cánh cổng lớn với những ký hiệu cổ xưa được khắc lên, tỏa ra một ánh sáng mờ ảo. **Định Phong** cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên khi bước vào, như thể anh đang bước vào một nơi có thể thay đổi tất cả những gì anh biết về bản thân.

Bên trong, **Định Phong** gặp **Người Giữ Ký Ức**, một vị thần cổ xưa chuyên trông coi những ký ức của các vị thần khác. Ông già với mái tóc bạc dài, đôi mắt sâu thẳm, nhìn thấy rõ sự hỗn loạn trong tâm trí **Định Phong

**"Ngươi tìm gì ở đây, Định Phong?"** Giọng của ông vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

**Định Phong** khẽ cúi đầu, cảm thấy sự trang nghiêm và sức mạnh bao trùm lấy ông già. **"Ta đến đây để tìm hiểu về quá khứ của mình... có điều gì đó mà ta không thể nhớ ra, nhưng ta biết rằng nó rất quan trọng"

"**

**Người Giữ Ký Ức** gật đầu, rồi dẫn **Định Phong** đến một căn phòng lớn phía trong, nơi có một hồ nước lớn phản chiếu ký ức của những ai tìm kiếm sự thật. Ông chỉ tay về phía hồ nước.



**"Hãy nhìn vào hồ và tìm kiếm điều ngươi muốn biết. Nhưng hãy cẩn thận, đôi khi ký ức có thể gây đau đớn hơn ngươi tưởng."**

**Định Phong** hít một hơi sâu, rồi từ từ tiến lại gần hồ nước. Khi nhìn vào dòng nước trong vắt, anh thấy những làn sóng nhỏ bắt đầu gợn lên, rồi hình ảnh dần hiện ra trước mắt anh.

Trong những hình ảnh đó, **Định Phong** thấy một cặp đôi đứng dưới bầu trời đầy sao, họ đang trao cho nhau những ánh nhìn đầy yêu thương. Nhưng khi

hình ảnh rõ hơn, anh nhận ra đó chính là mình... và một cô gái mà anh chưa từng gặp, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Trái tim anh đập mạnh, và trong giây phút đó, mọi thứ như bừng sáng. Anh bắt đầu nhớ ra... cô gái đó chính là **Vân Nhiên**, người mà anh đã quên mất. Nhưng ký ức về cô vẫn mờ nhạt, như thể có một màn sương che phủ lấy mọi

thứ.

Những ngày sau đó, *Định Phong** tiếp tục quay lại hồ ký ức để tìm kiếm thêm thông tin về **Vân Nhiên** Mỗi lần anh nhìn vào hồ, những ký ức về cô lại dần hiện ra rõ hơn: những nụ cười, những khoảnh khắc bên nhau, và cả những đau khổ mà họ đã phải trải qua.

Anh nhớ lại những kiếp sống trước đây của họ, khi mà số phận luôn khiến họ phải chịu đựng những nỗi đau và mất mát. Từng kiếp một, họ yêu nhau sâu đậm, nhưng rồi lại bị chia cắt bởi số phận nghiệt ngã. Những hình ảnh ấy cứ tiếp tục hiện ra, cho đến khi anh nhớ ra tất cả.

**Vân Nhiên**, người mà anh đã yêu suốt bao nhiêu kiếp sống, người đã hy sinh tất cả để phá vỡ lời nguyền. Ký ức về cô đã bị xóa bỏ, nhưng giờ đây, anh đã nhớ lại tất cả.

Nước mắt trào ra từ khóe mắt **Định Phong**, nhưng không phải vì nỗi đau. Đó là vì anh cuối cùng đã tìm lại được một phần của mình mà anh tưởng chừng đã mất mãi mãi. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi đau khi anh nhận ra rằng **Vân Nhiên** đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, cả trong ký ức của những người khác.

**"Cô ấy đã hy sinh tất cả vì ta...** Anh thì thầm, nỗi đau tràn ngập trái tim.

**Định Phong** biết rằng giờ đây, anh phải tìm ra cách để đưa **Vân Nhiên** trở lại, nếu còn có bất kỳ hy vọng nào. Anh không thể sống trong thiên giới yên bình này khi biết rằng cô gái mình yêu đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ vì anh.