Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 45: Hành Trình Vô Vọng





Sau khi nỗi đau và sự hối hận trở nên quá lớn, **Định Phong** quyết định bắt đầu một hành trình đầy gian nan và tuyệt vọng để tìm cách đưa **Vân Nhiên** trở lại. Dù hiểu rõ rằng cô đã biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này, cả về thể xác lẫn trong ký ức của anh và mọi người, nhưng anh không thể chấp nhận sự thật đó. Anh không thể sống mà không có cô, không thể sống với nỗi đau đớn tột cùng khi biết rằng cô đã hy sinh tất cả vì mình.

Hành trình của anh bắt đầu bằng việc tìm kiếm những vị thần có thể giúp anh. **Định Phong** lang thang khắp **thiên giới** và **trần gian**, tìm đến những nơi từng được đồn đại là chứa đựng sức mạnh cổ xưa, những phép thuật có thể đảo ngược số phận. Anh hỏi han tất cả những người có khả năng, từ các vị thần trong **thiên giới** đến những người biết về những bí mật huyền bí trong **trần gian**. Nhưng tất cả đều cho anh một câu trả lời giống nhau: *Vân Nhiên** đã biến mất mãi mãi, không thể hồi sinh hay trở lại.

Tuy vậy, **Định Phong** không chịu từ bỏ. Dù biết trước kết quả, nhưng niềm hy vọng le lói vẫn còn đó, rằng có lẽ ở một góc tối nào đó của vũ trụ, một phép màu có thể tồn tại.

Anh đã đi qua những ngọn núi cao nhất, những vùng đất hoang sơ nhất, và những đại dương sâu thẳm nhất. **Định Phong** dấn thân vào những nơi mà ngay cả các vị thần cũng hiếm khi đặt chân đến, chỉ để tìm kiếm một tia sáng nhỏ nhoi của hy vọng. Có những lúc, anh cảm thấy mình sắp gục ngã, nhưng mỗi khi nhớ về **Vân Nhiên** – người đã hy sinh tất cả vì mình – anh lại đứng dậy, tiếp tục hành trình.

Mỗi ngày trôi qua, **Định Phong** càng lún sâu vào sự tuyệt vọng. Những vị thần mà anh tìm đến đều lắc đầu, thậm chí một số còn khuyên anh nên từ bỏ, vì việc làm của anh là vô ích. Một số thần nhân còn tỏ ra ái ngại, họ thừa nhận rằng phép thuật có khả năng đảo ngược số phận thực sự tồn tại, nhưng để nắm bắt nó, anh sẽ phải đánh đổi nhiều hơn cả mạng sống của mình.

Cuộc tìm kiếm tiếp tục đưa anh đến những vùng đất bí ẩn. Anh gặp gỡ những sinh vật huyền bí, những linh hồn cổ xưa đã sống qua hàng ngàn năm. Mỗi lần hỏi, anh lại nhận được câu trả lời tương tự: *Vân Nhiên** đã hy sinh linh hồn

của mình để phá vỡ lời nguyền, và cô không thể quay trở lại, dù có bất kỳ sức mạnh nào trên thế giới này.



Một ngày nọ, trong lúc tuyệt vọng, **Định Phong** gặp được một vị thần cổ xưa, sống sâu trong một khu rừng nguyên sinh. Vị thần này không giống bất kỳ ai mà anh từng gặp. Thần không tỏ ra lạnh lùng hay khuyên răn như những vị thần khác. Thay vào đó, thần lắng nghe câu chuyện của **Định Phong** một cách nghiêm túc và trầm ngâm. Sau một lúc suy nghĩ, thần chỉ ra rằng tình yêu của **Định Phong** và **Vân Nhiên** có thể tồn tại mãi mãi trong những ký ức, nhưng việc mang cô trở lại là điều không thể.

**Mỗi linh hồn đều có một sứ mệnh, và sứ mệnh của Vân Nhiên đã hoàn thành”** vị thần cổ xưa nói. **“Cô ấy đã chọn hy sinh không chỉ vì anh, mà còn vì chính bản thân mình. Việc cố gắng kéo cô ấy trở lại sẽ chỉ khiến cả hai đau khổ thêm mà thôi”*

**Định Phong** rời khỏi khu rừng trong im lặng, lòng ngập tràn nỗi thất vọng. Dù đã nghe những lời đó rất nhiều lần, nhưng lần này, chúng lại khiến anh suy nghĩ. Liệu anh có đang làm đúng? Liệu việc tìm cách đưa **Vân Nhiên** trở lại có thực sự là điều cô muốn, hay đó chỉ là ước muốn ích kỷ của anh?

Anh nhớ lại những lời cuối cùng của **Vân Nhiên** trong bức thư: cô muốn anh được tự do, được sống hạnh phúc mà không bị ràng buộc bởi lời nguyền hay bất kỳ gánh nặng nào khác. Việc cố gắng đưa cô trở lại có lẽ đang đi ngược lại mong muốn của cô, và điều đó khiến anh dằn vặt.

Sau nhiều tháng rong ruổi không kết quả, **Định Phong** dần nhận ra rằng không có phép màu nào có thể giúp anh đảo ngược số phận. Những vị thần anh gặp, những lời tiên tri, những phép thuật cổ xưa, tất cả đều dẫn đến một kết luận chung: **Vân Nhiên** đã đi xa mãi mãi, và không gì có thể thay đổi được điều đó.

Anh đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn xuống thế giới phía dưới, lòng đầy đau đớn. **Định Phong** hiểu rằng anh không thể tìm cách đưa **Vân Nhiên** trở lại nữa. Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là học cách chấp nhận và sống tiếp, dù rằng cuộc sống mà không có cô sẽ vô cùng trống trải.

Trở về *thiên giới** **Định Phong** nhìn lại những gì đã qua. Cuộc tìm kiếm vô vọng này đã khiến anh trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng đồng thời dạy anh một bài học lớn lao: đôi khi, tình yêu không phải là níu giữ mà là học cách buông bỏ. Anh biết rằng **Vân Nhiên** đã chọn con đường của mình, và cô đã hy sinh tất cả vì anh. Giờ đây, trách nhiệm của anh là sống cuộc đời mà cô mong muốn, một cuộc đời không bị ràng buộc bởi quá khứ hay nỗi đau.

Dù trái tim anh vẫn nặng trĩu nỗi đau, nhưng **Định Phong** biết rằng anh phải tiếp tục bước đi, tiếp tục sống và trân trọng những kỷ niệm về **Vân Nhiên** Cô có thể đã biến mất khỏi thế giới này, nhưng tình yêu của họ sẽ mãi mãi tồn tại trong trái tim anh, như một ngọn lửa không bao giờ tắt.