Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 48: Ngọn Đồi Của Ký Ức



Khi đêm xuống và ánh trăng sáng tỏ, **Định Phong** trở lại ngọn đổi nơi anh và **Vân Nhiên** từng chia sẻ những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời. Đó là một nơi gắn bó sâu sắc với những ký ức, nơi mà tình yêu và nỗi đau của họ đã cùng nhau hình thành. Đứng trên đỉnh đổi, anh cảm nhận được sự yên bình và tĩnh lặng của thiên nhiên, nhưng cũng không thể tránh khỏi sự nhói đau trong lòng.

Nhìn ra xa, dưới ánh trăng bạc chiếu sáng, **Định Phong** nhớ lại những ngày tháng họ từng cùng nhau tận hưởng. Những cuộc trò chuyện đêm khuya dưới bầu trời đẩy sao, những cái ôm ẩm áp, và những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng - tất cả đều hiện về trong tâm trí anh như những hình ảnh sống động. Từng giây phút bên

**Vân Nhiên** giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm, nhưng lại là nguồn động viên lớn lao cho anh trong những ngày cuối cùng.

Anh lắng nghe âm thanh của gió xào xạc qua những tán cây, như thể gió đang thì thầm những bí mật của quá khứ. **Định Phong** cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với **Vân Nhiên** từ những ký ức này. Dù anh đã phải đối mặt với sự mất mát và đau khổ không thể tưởng tượng nổi, tình yêu của họ vẫn là ánh sáng dẫn đường trong cuộc đời anh.

Với tâm trạng trĩu nặng, anh ngồi xuống trên một tảng đá lớn, nơi mà họ đã từng ngồi cùng nhau. Mặt trăng tỏa sáng mạnh mẽ trên bầu trời, và **Định Phong** cảm thấy như thể ánh sáng của nó đang rọi vào những phần sâu thằm của tâm hồn anh. Anh khép mắt lại, để cho ký ức tràn về trong tâm trí mình.

Những ký ức đó là sự kết hợp của niềm vui và nổi đau. Anh nhớ lại lần đầu tiền nhìn thấy **Vân Nhiên**, sự quyển rũ và mạnh mẽ của cô đã thu hút anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh nhớ những lúc họ cùng nhau cười đùa, những lần họ cùng nhau đối mặt với khó khăn, và cả những giây phút lặng lẽ khi họ chỉ cần sự hiện diện của nhau. Tình yêu của họ đã vượt qua nhiều thử thách và đau khổ, nhưng cũng đã để lại những vết thương không thể xóa nhòa.



**Định Phong** lẩm bẩm những lời cầu nguyện dưới ánh trăng, với hy vọng rằng một ngày nào đó, họ sẽ có cơ hội tái ngộ trong một thế giới khác, nơi mà nỗi đau và lời nguyền không còn tồn tại. Anh cầu nguyện cho một cơ hội mới trong kiếp sau, nơi mà tình yêu của họ có thể được sống trọn vẹn và hạnh phúc mà không phải chịu đựng những ràng buộc của số phận.

Trong những khoảnh khắc đó, **Định Phong** cảm thấy một sự hòa bình lan tỏa trong lòng mình. Dù không thể thay đổi quá khứ hay sửa chữa những sai lầm, anh cảm thấy rằng tình yêu của họ là một phần không thể tách rời khỏi chính mình. Anh hy vọng rằng trong một thế giới mới, nơi mà lời nguyền không còn tồn tại, họ sẽ tìm thấy nhau một lần nữa và có thể sống một cuộc sống hạnh phúc không bị chia cắt bởi số phận.

Khi đêm dần trôi về khuya, **Định Phong** đứng dậy và nhìn về phía chân trời, nơi mà ánh sáng của mặt trời sẽ sớm ló dạng. Anh cảm thấy như mình đã hoàn thành một hành trình dài, không chỉ về mặt thể xác mà còn về mặt tâm hồn. Anh đã sống một cuộc đời đầy ý nghĩa và yêu thương, dù có những nỗi đau và mất mát không thể tránh khói.

Trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh, **Định Phong** rời khỏi ngọn đổi, mang theo trong lòng những ký ức và hy vọng về một tương lai mới. Anh biết rằng mặc dù quá khứ không thể thay đổi, nhưng tình yêu của họ sẽ luôn tồn tại trong trái tim anh như một ngọn lửa không bao giờ tắt.

Và như vậy, **Định Phong** tiếp tục hành trình của mình, với lòng tin vào một thế giới mới, nơi mà tình yêu của anh với **Vân Nhiên** sẽ có thể sống lại và kết thúc một cách trọn vẹn.