Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 5: Ánh Mắt Của Trăn Trở



Mùa thu đã trôi qua, và mùa đông bắt đầu len lỏi vào thiên giới, làm cho không khí trở nên lạnh lẽo và trong trẻo. Những cơn gió lạnh thổi qua các cánh đồng hoa, khiến cho cảnh vật trở nên thanh bình và cô tịch hơn. Vân Nhiên cảm thấy sự thay đổi của mùa không chỉ ảnh hưởng đến thiên giới mà còn đến cả tâm trạng của mình.

Sau những lần gặp gỡ ngắn ngủi với Định Phong, Vân Nhiên cảm thấy như mình vẫn còn thiếu điều gì đó quan trọng. Cô không thể ngừng suy nghĩ về ánh mắt đầy trăn trở và nỗi buồn mà Định Phong thường thể hiện khi anh không để ý. Cô quyết định sẽ tìm cách gặp anh lần nữa, hy vọng có thể hiểu rõ hơn về những tâm tư của anh.

Một buổi sáng sớm, khi ánh sáng đầu ngày chỉ vừa mới bắt đầu ló rạng, Vân Nhiên quyết định đi dạo quanh một khu vườn thanh tịnh trong thiên giới. Đây là nơi cô thường tìm sự yên bình và cảm hứng cho những suy nghĩ của mình. Nhưng hôm nay, cô không chỉ đến đây để thư giãn mà còn để tìm Định Phong.

Khu vườn này nổi tiếng với hồ nước trong xanh và những cây cổ thụ to lớn, tỏa bóng râm mát. Những bông hoa mùa đông, với màu sắc nhạt nhòa, như làm nền cho sự bình lặng của không gian. Vân Nhiên đi dọc theo con đường đá, mắt chăm chú quan sát xung quanh, hy vọng sẽ tình cờ gặp Định Phong như những lần trước.

Khi đi đến khu vực gần hồ nước, Vân Nhiên bỗng nhận thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên bờ hồ. Định Phong đang đứng đó, ánh mắt của anh hướng ra phía xa, trên mặt nước hồ phản chiếu ánh sáng bạc lấp lánh. Định Phong không hề hay biết có sự hiện diện của Vân Nhiên, anh dường như đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.

Vân Nhiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và tiến đến gần Định Phong. Khi bước đến gần, cô lên tiếng một cách nhẹ nhàng, không muốn làm anh giật mình.

“Định Phong, chào buổi sáng,” Vân Nhiên nói, giọng cô nhẹ nhàng và ấm áp.

Định Phong quay lại, ánh mắt của anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi, nhưng có điều gì đó khác lạ trong ánh nhìn của anh. “Vân Nhiên, sao cô lại ở đây vào giờ này?”

“Tôi chỉ đi dạo để thư giãn,” Vân Nhiên trả lời, cố gắng giữ nụ cười. “Và thật tình cờ, tôi gặp anh.”

“Vậy sao?” Định Phong gật đầu, ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Vân Nhiên một cách lâu hơn bình thường. “Cô tìm được điều gì thú vị trong sự bình lặng này?”

Vân Nhiên cảm thấy như Định Phong đang cố gắng giữ khoảng cách với cô, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục trò chuyện. “Tôi nghĩ rằng trong những lúc yên tĩnh như thế này, chúng ta có thể hiểu rõ hơn về chính mình và những điều xung quanh. Anh thì sao?”

Định Phong mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười của anh không hoàn toàn thể hiện niềm vui. “Có thể cô đúng. Nhưng đôi khi, sự yên tĩnh chỉ làm nổi bật những điều chúng ta không muốn đối diện.”



Vân Nhiên cảm nhận được sự trăn trở trong lời nói của Định Phong. Cô muốn tìm hiểu thêm, nhưng không muốn khiến anh cảm thấy bị áp lực. “Anh có muốn chia sẻ với tôi về những điều mà anh đang suy nghĩ không? Tôi sẵn sàng lắng nghe.”

Định Phong nhíu mày, như đang suy nghĩ về lời đề nghị của Vân Nhiên. Sau một lúc, anh thở dài và quay lại nhìn về phía hồ nước. “Có nhiều điều mà tôi không dễ dàng chia sẻ với người khác. Những nỗi đau và sự trăn trở của tôi là những phần mà tôi đã phải giữ kín để bảo vệ bản thân.”

Vân Nhiên cảm thấy trái tim mình chùng xuống. Cô thấy sự đau khổ trong ánh mắt của Định Phong, điều này khiến cô muốn hiểu rõ hơn và giúp đỡ anh. “Tôi không phải là người ngoài cuộc. Nếu anh cảm thấy khó khăn, hãy để tôi giúp anh chia sẻ. Có thể cùng nhau chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết.”

Định Phong nhìn Vân Nhiên, ánh mắt của anh có chút mềm mại hơn, nhưng vẫn chứa đựng sự nghi ngờ. “Tôi không biết liệu cô có thể hiểu hết được sự phức tạp của những gì tôi đang trải qua.”

Vân Nhiên không nản lòng. Cô tiến lại gần hơn, đôi mắt của cô đầy sự chân thành. “Tôi không yêu cầu anh phải mở lòng ngay lập tức. Nhưng tôi muốn anh biết rằng tôi sẽ ở đây, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ khi anh cảm thấy sẵn sàng.”

Lần này, Định Phong không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ đứng im lặng, đôi mắt của anh vẫn chăm chú vào mặt hồ như đang tìm kiếm điều gì đó. Vân Nhiên cảm thấy như mình đã bước một bước gần hơn trong việc hiểu Định Phong, dù còn rất nhiều điều chưa được bộc lộ.

Cuối cùng, Định Phong quay lại nhìn Vân Nhiên và gật đầu nhẹ. “Cảm ơn cô, Vân Nhiên. Có lẽ tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Nhưng hiện tại, tôi cần thời gian để xử lý những cảm xúc của mình.”

Vân Nhiên mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm. “Tôi hiểu. Tôi sẽ chờ đợi và ở đây khi anh cần.”

Khi Vân Nhiên quay lưng rời khỏi khu vực bên hồ, cô cảm thấy như mình đã đạt được một bước tiến trong mối quan hệ với Định Phong. Sự trăn trở và đau khổ của anh vẫn còn là một bí ẩn, nhưng ít nhất cô đã chứng minh cho anh thấy sự chân thành và sẵn sàng của mình.

Vân Nhiên rời khỏi khu vườn, mang theo sự hy vọng rằng một ngày nào đó Định Phong sẽ mở lòng và chia sẻ những nỗi đau mà anh đang giữ kín. Cô biết rằng hành trình này còn dài, nhưng sự kiên nhẫn và lòng chân thành sẽ là chìa khóa để mở ra những cánh cửa mà cô mong muốn.

**Hết chương**