“Tớ không muốn làm cậu buồn, nhưng vẫn phải nói cho cậu biết.”
“Tần Thi Kỳ và Hàn Mạc từ nước ngoài quay về cùng nhau, hai người họ biết nhau từ lâu rồi, còn là bạn đại học nữa, về phần quan hệ trước đây của họ đi, tự cậu nghĩ đi.”
Những tin tức lạ lẫm tràn vào trong tâm trí tôi, thậm chí còn không kịp phản ứng.
Tôi vẫn còn đang rối loạn, Tiểu Nhiễm lại gửi thêm một bức ảnh nữa.
Tôi nhanh chóng mở ảnh ra, sợ cô ấy đột nhiên thu hồi tin nhắn, tôi còn lưu lại bức ảnh.
Bức ảnh chụp lại bầu không khí lệ hội vui vẻ, có hơn mười người, có cả người Châu Âu lẫn Châu Á.
Bối cảnh trong ảnh chụp là trong một căn phòng, phía sau bọn họ là lò sưởi vẫn đang cháy.
Liếc nhìn một cái tôi đã thấy Hàn Mạc nổi bật trong đám đông.
Trong ảnh, trên môi anh treo một nụ cười nhạt, nhìn thẳng về phía máy ảnh.
Tóc của anh lúc đó hơi khác với hiện tại, có vẻ ảnh đã được chụp từ lâu.
Mà ở ngay bên cạnh anh, là Tần Thi Kỳ cao gầy, xinh đẹp đang cười rạng rỡ, nghiêng đầu, tựa đầu vào vai anh một cách thân mật.
Vừa nãy trái tim tôi vẫn còn đang nóng hổi đầy vui vẻ, bây giờ lại giống như bị một chóp băng đâm xuyên qua.
Tôi bất giác nắm chặt điện thoại, đến mức lòng bàn tay đau nhức.
Một lát sau, tôi mới nhận ra mình đã phản ứng hơi thái quá, tôi mê mang chớp mắt, hoàn hồn.
Sự đau đớn trống rỗng trong trái tim cũng dần tan biến, không còn sót lại chút gì.
Đúng vậy, dù Hàn Mạc và Tần Thi Kỳ có quan hệ gì đi nữa, thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Tôi không cần phải cảm thấy khó chịu chỉ vì họ ở cùng nhau.
Nên tôi chẳng cần phải quan tâm, trả lời Tiểu Nhiễm: “Cậu gửi cho tớ xem cái này làm gì? Tớ và anh ấy chẳng có gì cả đâu”.
16
Dù nói như vậy, nhưng thật lòng thì những suy nghĩ miên man vẫn tuôn trào ở một góc trong lòng tôi.
Vì sao Hàn Mạc lại tiếp cận tôi ngay từ lần gặp đầu tiên?
Chúng tôi chưa từng gặp nhau, vậy mà anh lại nhanh chóng đưa tôi lên giường như thế, thậm chí còn sẵn sàng trở mặt với người bạn tốt lâu năm như Hứa Hạo.
Vì sao trước đây tôi chưa từng nghĩ đến việc này?
Anh, tôi, Hứa Hạo, Tần Thi Kỳ.
Có lẽ quan hệ của bốn người chúng tôi còn phức tạp hơn những gì tôi thấy,
Có lẽ, Hàn Mạc chủ động tiếp cận tôi, không chỉ vì tôi.
Chỉ mất vài phút, suy nghĩ của tôi về tình yêu đã trở nên mẫn cảm, đa nghi.
Hai chứ “Hàn Mạc” cứ lúc lúc ẩn lúc ẩn lúc hiện, lởn vởn trong đầu tôi mãi.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy quyết định của mình vào ngày hôm đó, sau khi say quá điên cuồn.
Thật ra, từ sau khi trở về tôi đã tỉnh táo hơn nhiều, hiện tại tôi càng thêm lý trí và bình tĩnh.
Tôi tự hỏi bản thân, sao lúc đó lại vội vàng đồng ý như vậy, trực tiếp chia tay với Hứa Hạo không phải tốt hơn sao?
Tất cả là tại rượu ở trên núi đã khiến tôi say suốt mấy ngày, mới khiến tôi chìm đắm vào sự phóng túng.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, tôi đã gửi tin nhắn chia tay cho Hứa Hạo, tin nhắn chỉ có ba từ: “Chia tay đi”
Hứa Hạo hành động đúng như tôi đã nghĩ, lập tức liên tục nhắn tin, gọi điện.
Tin nhắn wechat, gọi điện, tin nhắn âm thanh, ùn ùn gửi đến.
Đột nhiên tôi cảm thấy quá mệt mỏi.
Tôi không vạch trần mối quan hệ của anh ta và Tần Thi Kỳ, là thể diện cuối cùng tôi giữ lại cho nhau.
Chung quy thì tôi cũng đã làm chuyện ấy với người đàn ông khác, cũng coi như đã trả thù anh ta rồi.
Mặt khác, tôi cũng chẳng muốn nói thêm bất cứ thứ gì.
Hứa Hạo hiện tại đang ở thành phố khác, chỉ cần tôi không trả lời tin nhắn của anh ta, thì anh ta cũng chẳng thể làm gì khác.
Việc này thành công dời đi sự trống trải mà Hàn Mạc mang đến cho tôi.
Sau đó tôi cảm thấy rất thoải mái, nhẹ nhõm, hẹn bạn bè đi ăn chơi, mua sắm, làm đẹp, cảm thấy cuộc sống độc thân vạn tuế.
Nhưng tôi lại có một dự cảm mơ hồ, chuyện của tôi và Hàn Mạc, còn chưa thể kết thúc một cách dễ dàng như vậy.
17
Bố mẹ sống ở cùng thành phố với tôi, nhưng khác khu, chỗ bố mẹ ở cách tôi cũng khá xa.
Bình thường tôi sống một mình, thỉnh thoảng bố mẹ sẽ tạt qua xem tôi.
Mấy ngày gần đây bố tôi đi phượt cùng bạn, nên mẹ đến ở với tôi mấy hôm.
Ngày hôm đó, Hàn Mạc nhắn tin tìm tôi.
Hẹn tôi đi xem kịch vào buổi tối.
Tôi bảo anh, tôi không đi.
Tôi đã đợi tin nhắn này của anh suốt hai ngày, nhân cơ hội này nói rõ mọi chuyện với anh.
Tôi gõ ra một hàng chữ, do dự một lát, tôi nhấn gửi đi: “Về sau chúng ta đừng gặp mặt nữa.”
Anh lập tức gửi tin nhắn thứ hai cho tôi: “Buổi tối em không muốn ra ngoài à? Vậy thì buổi chiều, xem xong em đưa chị về.”
Tôi biết anh hẹn tôi ra ngoài để làm gì, việc gì phải nói như vậy, có phải buổi tối hay không, đối với tôi cũng chẳng có gì khác biệt.
Hôm nay, anh có hơi là lạ, vì trước đây, sau khi tôi từ chối, anh sẽ không nhắn thêm nữa.
Huống hồ, câu tôi vừa nói mang nghĩa muốn cắt đứt hoàn toàn với anh, anh giả vờ không nhìn thấy?
“Về sau chúng ta không cần gặp lại nhau nữa đâu.”
Tôi trả lời, lặp lại từng chữ một.
Đợi một lúc, không thấy Hàn Mạc có động tĩnh gì.
Anh và Hứa Hạo không giống nhau, bốn chữ “Lì lợm la liếm” sẽ không xuất hiện ở trên người anh.
Nên anh ngầm đồng ý rồi?
Tôi thừa nhận là tôi thất vọng, nhưng đây chẳng phải là điều tôi muốn sao?
Tôi xoa mặt, cố gắng nở một nụ cười, tôi tự nhắc nhở bản thần, về sau nhất định sẽ có người tốt hơn.
Mẹ tôi đang làm bánh bao ở trong bếp, gọi tôi qua giúp, tôi dạ, bỏ điện thoại rồi đi xuống.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi gói bánh bao giúp mẹ xong là kiểm tra điện thoại.
Vừa nhìn thấy mấy dấu chấm đỏ*, trái tim tôi như nhảy dựng lên đến tận cổ.
(Chấm thông báo)
Lúc đang bận tôi có nghe thấy thông báo, hóa ra là cứ vài phút Hàn Mạc lại gửi cho tôi một tin nhắn.
“Có thể cho anh một lý do không?”
Năm phút sau: “Không đáp? Không ở đó à?”
“Chị ơi?”
“Giờ em sẽ đi tìm chị, gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng.”
Sau tin nhắn đó thì khoảng 10 phút sau anh gửi đến một tin nhắn thoại.
Tôi nhìn mắt phòng bếp phương hướng, đi đến ban công click mở truyền phát tin.
Tôi vô thức hít sâu một hơi.
Ngoài ban công, ánh mặt trời sáng ngời, ấm áp, chim sẻ đậu ở trên nhánh cây, dưới ánh mặt trời vàng óng, nhảy nhót trên những chiếc lá khô.
Cảm xúc của tôi sống lại rồi.
Tôi lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đã mấy ngày không nghe, giống như lúc đó, giọng anh dịu dàng, mềm mại lập đi lặp lại bên tai tôi ——
“Không rep em à? Chị ơi, vậy em qua thật đấy.”
Cuối đoạn tin nhắn thoại, tôi dường như đã nghe thấy tiếng đóng cửa xe sau khi đã lên xe.
18
Đàn ông thỉnh thoảng tỏ ra bá đạo, cưỡng ép thực sự khiến người ta rất hưởng thụ, đặc biệt khi anh còn là một người đẹp trai như thế.
Tiếc là tôi và anh sẽ không có tương lai.
Tôi không thể để mình lao vào biển lửa, vượt đèo vượt núi, rồi vấp ngã trên người một người đàn ông nữa.
Hàn Mạc nói muốn đi tìm tôi.
Nhưng tôi chưa từng nói địa chỉ nhà tôi cho anh biết, nên tôi không để lời anh nói ở trong lòng.
Có lẽ khó mà xóa xạch một chút cảm xúc còn đọng lại trong lòng, đợi thêm vài ngày nữa có lẽ cảm xúc sẽ dịu đi, có mấy chục năm cuộc đời ngắn ngủi, ai mà không từng trải qua cám dỗ?
Nhưng không phải tất cả những gì mình thích là đều phải có được.
Tóm lại ngủ với một người đẹp trai như vậy, cuộc đời này cũng không còn gì nuối tiếc.
Mẹ tôi bảo tôi xuống nhà mua nước tương về nấu ăn, tôi uể oải, lời phải hoạt động, nên đặt mua một lọ ship tận nhà.
Chẳng bao lâu sau tiếng chuông của vang lên, tôi bỏ điện thoại xuống, đi ra mơt cửa.
Vì sống một mình, nên từ lâu tôi đã có một thói quen, khi lấy đồ ship, tôi luôn mở hé cửa, đưa một bàn tay ra ngoài, đợi anh ship để đồ vào tay, thì nói cảm ơn rồi đóng cửa, về cơ bản tôi sẽ không chạm mặt với người ở ngoài.
Nhưng lần này, người ở bên ngoài rất yên tĩnh, không giống anh giao hàng tý nào.
Tôi không rõ tình huống bên ngoài, nói chào anh với người ngoài cửa.
Một lát sau, bàn tay tôi, bị một người đàn ông nắm lấy.
Cả người tôi run lên, trong đầu lại hiện lên mấy tin tức thời sự về việc những cô gái bị bức hại khi nhận đồ chuyển phát, tôi vội vàng chạy trốn.
Một tay khác của anh, kịp thời giữ cánh cửa được tôi khép hờ, khiến tôi thấy rõ khuôn mặt anh.
Tiếng kêu suýt nữa thốt ra bỗng nghẹn lại ở trong cổ họng, tôi ngơ ngác, bị Hàn Mạc kéo ra khỏi nhà.