Cô ra sức vùng vẫy vẫn bị hắn quăng lên giường bệnh, hắn dùng sức khóa hai tay cô lại, lạnh giọng ra lệnh.
"Gia Tân, tiếp tục cho hoàng phi dùng thuốc, lần này ta muốn người vĩnh viễn không nhìn thấy nữa."
"Quốc vương..."
Gia Tân như hóa đá tức thì, cả người cứng ngắc không kịp phản ứng. Không rõ vì lí do gì mà người lại nổi giận ? Nhưng trông bá khí hùng hổ của hắn nhắc nhở Gia Tân phải thận trọng trong lời nói.
Lãnh Hoàng không để cho người thắc mắc, quát tháo cắt ngang suy nghĩ.
"Mau! Đem thuốc tới đây!"
"Vâng..."
Người đàn ông không dám kháng lệnh, nhanh chóng chuẩn bị thuốc, hai tay anh căng thẳng đến độ run rẩy, cầm thứ gì cũng khó khăn, rớt xuống mấy lần.
Trong phòng vang lên tiếng la hét của cô gái nhỏ, hết cầu xin lại đến mắng mỏ, Lưu Ly có nói gì người đàn ông kia cũng không lay động.
Hắn ôm người cô chặt chẽ, còn bóp mặt cô đến tê dại, Gia Tân chế thuốc không ngừng nhìn ra sau. Trông nét mặt đầy oán khí của người đàn ông, anh lo cô gái nhỏ sẽ gặp nguy hiểm bèn âm thầm chỉ cho một lượng thuốc nhỏ.
"Quốc vương..."
Anh cầm chén thuốc có chút dè chừng, Lưu Ly mở to hai mắt dầm dề, há miệng gào thét khủng hoảng, tay chân cô đều bị thân hình kia kìm hãm, có la lên tuyệt nhiên cũng chẳng ai giúp.
Người đàn ông cạy khớp hàm, sau một tiếng nói to rõ của hắn thuốc trong tay Gia Tân rót thẳng vào miệng Lưu Ly.
Cô vùng vẫy kịch liệt vẫn không kháng cự được, cuối cùng cũng nuốt hết số thuốc đó. Lãnh Hoàng thả cô ra, gương mặt của hắn vốn đã xám xịt lại càng còn kèm thêm u tối.
"Từ giờ về sau mỗi ngày đều phải cho người uống thuốc.
Nội trong 10 ngày đôi mắt đó phải mù lòa vĩnh viễn cho ta."
Giọng thét ra lửa, Lưu Ly đang ho sặc sụa kinh hồn bạc vía nhìn hắn, hơi nước trong mắt ửng hồng, cô không nhịn được căm phẫn trong lòng mà bộc bạch ra cửa miệng.
Câu cuối hét lên mất khống chế, nước mắt cay đắng dạt dào chảy. Gia Tân chứng kiến tuy không rõ sự tình nhưng nhìn cô gái đáng thương anh cũng không làm theo, mạo muội quỳ rạp bên dưới, thấp giọng khuyên nhủ.
"Quốc vương, xin người hãy nghĩ kĩ đi ạ!
Đừng vì nóng giận mà phải hối hận cả đời."
"Một khi làm hoàng phi mù loa thì dù có thần y xuất hiện cũng không cứu vãn được đâu.
Nếu ngài giận thì hãy phạt người ấy bằng cách khác đi."
Gia Tân tìm đại một lí do để người đàn ông lắng xuống cơn giận. Ngay giây sau đó Lãnh Hoàng quả thật rút lại lời nói của mình, nhưng hắn không tha cho Lưu Ly.
"Ngươi ra ngoài! Bảo người hầu xung quanh đi hết cho ta."
"..."
Người đàn ông quỳ bên dưới ngước mắt dò xét, trông thấy biểu tình trên mặt Lãnh Hoàng lãnh khốc vô tình cũng không dám chậm chạp.
Anh nhanh chóng rời đi, trước khi đóng cửa đã có chút lưu luyến ánh mắt cầu cứu của cô gái kia, song anh vẫn tuyệt tình khép chặt hy vọng của cô.
Lãnh Hoàng sải bước tới ngay cửa, chốt khóa cẩn thận không cho cô gái có cơ hội chạy đi.
Hắn cởi chiếc thắt lưng thủng thẳng vứt xuống đất làm Lưu Ly chứng kiến rùng mình lên, đại não tự động nhảy ý. Cô gắt gao che lấy ngực, giật lùi vào một góc giường nhỏ.
"Lãnh Hoàng, giữa ban ngày ban mặt ngươi muốn làm gì hả?
Chẳng phải ngươi đã nói không động vào ta sao?"
"Nói thì đã sao?"
Thanh âm cứng như đá, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông mím cười âm lãnh, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm cô gái rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu không muốn chấp nhận.
"Tiểu Ly, là do em khiêu khích ta trước.
Ta đã nhẫn nại nuông chiều em, vậy mà em dám ở trước mặt ta thân mật với kẻ khác.
Hôm nay ta sẽ khiến em nhớ, cơ thể và trái tim em chỉ được phép thuộc về ta."
"Không!"
Cô gái mặc váy màu trắng hoa lệ lắc đầu, hắn liền đưa tay trực tiếp xé rách ra nghiền ngẫm. Lưu Ly sức lực yếu ớt hiển nhiên chẳng thể chống đối, khắp người không mảnh vải che thân lạnh lẽo, nhưng giữa háng lại có cảm giác ấm áp vô cùng.
Hai chân ngọc bị Lãnh Hoàng nắm lấy giơ lên cao, để lộ hoa viên d.âm mỹ, giờ phút này đôi môi ướt nóng của hắn lại chạm vào địa phương mẫn cảm của cô, triền miên say mê như thưởng thức món ngon.
"Buông ra, đồ biến thái!"
Thiếu nữ dáng người yểu điệu hoàn mỹ, cựa quậy lại lộ thành nét ngây ngô đáng yêu.
Không thể thừa nhận rằng, Lãnh Hoàng biến thái yêu thích cơ thể Lưu Ly, đặc biệt gương mặt nhỏ nhắn vẫn non nớt có nét trẻ con, nhưng cặp tuyết nhũ đã phát dục lớn trướng. Từ năm cô lên 10 tuổi đã dụ hoặc hắn chú ý tới.
"Đừng lộn xộn."
Hắn hôn thân thể mềm mại của cô, hương vị bên dưới ngon tới mức trong mồm miệng hắn toàn là mùi hương của cô. Càng rút lấy càng muốn nhiều thêm. Hai bên cánh hoa quá mức nhạy cảm khẩn trương co bóp, chảy ra bao nhiêu xuân thuỷ hắn liền hút hết.
Ánh sáng buổi sáng sinh động rõ nét tới mức, hắn nhìn Lưu Ly vô luận là dáng người làn da, hay hoa viên... tất cả mọi thứ của cô đều quyến rũ.
"Tiểu Ly ngoan, để ta dạy dỗ em trở thành d.âm nữ chỉ thuộc về mình ta."
"Không cần! Buông ta ra!"
Lưu Ly hoảng sợ, nước mắt vòng quanh khóc loạn, tứ chi mệt mỏi cực liệt giãy giụa, run rẩy sợ hãi. Nhìn cô đáng thương kiều kiều nhu nhược khiến người đàn ông sôi trào dục vọng.
Hắn tăng lực độ tay cầm hai chân cô gập gối về phía trước, hai chân tinh tế trắng noãn liền đè ép lên ngực, khiến hai tuyết nhũ căng thẳng dựng đứng. Lưu Ly bị hắn chế trụ không giãy nổi nữa, trơ mắt nhìn hắn đưa môi chạm tới hoa viên l.iếm láp.
"A a a!"
Cô thét chói tai, đầu lưỡi thô lớn bị tiếng rên kích thích càng liệt tình, quệt một đường từ trên xuống dưới, rồi lại kéo từ dưới lên trên, rồi một lúc lâu sau lại tỉ mỉ đem lưỡi ấn thẳng vào khe hẹp ấm nóng khiến xuân thuỷ tuôn ra như suối, tràn xuống đầy kẽ mông.
Hơi thở người đàn ông thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm giữa hai chân cô. Mặc kệ cô khóc kêu thế nào, hắn vẫn chuyên tâm khuấy đảo, khiến cô chỉ có thể bất lực cảm thụ những kích thích hắn đem tới.
Đầu lưỡi hắn không biết no đủ, chạm khắp người cô, bụng nhỏ, ngực, rồi đến đùi ngọc trắng noãn.... toàn thân không sót nơi nào dính đầy nước bọt của hắn sáng bóng lên.