Din quốc tuy là cường quốc mạnh nhưng vẫn thua cho Hon quốc đôi phần, đối phương lại không thích xen vào tranh đấu. Lãnh Hoàng cũng không có ý định công phá Din quốc, bởi sẽ dẫn đến rất nhiều tổn thất.
Cho nên, giữa hai nước từ đầu sớm đã lập hiệp ước không giao chiến. Nếu Lưu Ly trốn sang đó có thể thoát khỏi sự giam cầm của Lãnh Hoàng, nhưng cô ở đây thân cô thế cô, còn vướng bận Tuyên Uyên thì làm sao có thể đi ?
Cộng thêm, cô biết bản thân mình không đủ sức để trốn, có nghe nhã ý của công chúa Ane cũng phải làm ngơ như không biết.
Thế nhưng, cô lại không hay, vị công chúa kia vốn là rắn độc, từ đầu đã có dã tâm với cô. Biết cô có chút dao động, lại chủ động mồi chài cô vào kế hoạch, tiếp tay cho cô ta mưu sát người đàn ông kia.
Trước mặt Lưu Ly, cô ta vẫn tỏ ra hiền thục, còn hạ thấp giọng như tâm sự nỗi niềm với Lưu Ly.
"Hoàng phi, ta biết người hiểu những gì ta nói, ta có thể giúp người và Wan đế trốn đi.
Hiện giờ Wan quốc đã thuộc địa của Hon quốc, cho dù người có vì thần dân ở đó thì quốc vương Hon quốc vẫn đàn áp họ đến chết."
"Nếu nghĩ cho người khác sao không nghĩ cho bản thân mình?
Cổ nhân có câu, người không vì mình trời tru đất diệt, hoàng phi suy nghĩ cho kĩ, liệu người có muốn bị giam cầm thế không?"
Thanh âm nói ra như có mê lực hấp dẫn, chốc chốc làm cô gái nhỏ bị cuốn vào mị thái quỷ dị của đối phương. Miên Miên càn lại gần Lưu Ly hơn, rót vào tai cô mấy câu đường mật, vạch cho cô một kế hoạch táo bạo.
"Hoàng phi, 10 ngày nữa ta sẽ về Ane, ta sẽ giúp người lén trốn đến Din quốc, chỉ cần người đồng ý ta sẽ lo liệu tất cả...
Đưa người cùng Wan đế rời đi."
Miên Miên nhét vào tay Lưu Ly một gói thuốc nhỏ, sau khi cẩn thận quan sát không có ai nghe lén mới tiếp tục nói tiếp.
Gói thuốc cô ta đưa cho Lưu Ly là thuốc độc, nhưng lại nói với cô là thuốc mê, dụ dỗ cô cho đàn ông kia uống. Sau khi Lãnh Hoàng trúng thuốc, cô ta sẽ cho người đến âm thầm tiếp ứng đưa Lưu Ly và Tuyên Uyên theo sứ đoàn của cô ta rời khỏi Hon quốc.
Còn hứa hẹn sẽ đưa họ đến được Din, viết cho họ một lá thư để nương nhờ, Lưu Ly ngu dốt như ăn phải bùa mê thuốc lú, lại thật sự tin tưởng. Như nhìn thấy một con đường tốt cho bản thân, không ngần ngại nhận gói thuốc ấy.
Cô vô tình trở thành con rối để Miên Miên lợi dụng giết Lãnh Hoàng. Nếu kế hoạch có bị bể, cô ta chắc chắn Lưu Ly sẽ lãnh hết hậu quả, còn cô ta thì ngồi ở ngoài ngư ông đắc lợi.
Tuy nhiên, vị công chúa mưu mô kia tính giỏi đến mấy cũng không bằng Lãnh Hoàng tính toán, từ đầu đến cuối hắn đều biết rõ những trò vặt vãnh của Miên Miên. Vậy nên, hắn không hề ngăn cấm Lưu Ly tiếp xúc với cô ta, còn mở đường cho cô ta tự sa vào lưới.
Hắn lặng lẽ cài Mỹ Lan giám sát Lưu Ly, có bất cứ chuyện gì cũng đều tình báo cho hắn.
Cuộc đối thoại của họ đều bị Mỹ Lan núp ở một góc biết hết thảy, Lãnh Hoàng sau khi nghe từ miệng Mỹ Lan kể lại, ngoài mặt hắn lạnh tanh không có chút nhiễu loạn, nhưng khi căn phòng không còn một bóng người hắn lại rơi vào não nề đầy thất vọng.
"Lưu Ly, em thật sự muốn ra tay với ta?"
10 phần hết 8 nội tâm hắn chắc chắn Lưu Ly sẽ làm theo lời của Miên Miên, song trái tim lại muốn tự động viên, Lưu Ly vẫn còn giữ lại chút tình nghĩa mà không tiếp tay cho kẻ khác.
.....
Biệt viện.
Lãnh Hoàng mấy ngày không đến nơi của Lưu Ly, dù là ngày hay đêm, làm cho cô bắt đầu sốt ruột, bởi cô lo đến ngày đi hắn không xuất hiện cô sẽ không thể nào thực hiện kế hoạch êm xuôi.
Cô chàng ràng qua lại trong phòng trống, thỉnh thoảng lại ra cửa sổ nhìn, cứ như một người vợ đang trông ngóng người chồng ở xa trở về.
Một lúc lâu sau, lần nữa khi Lưu Ly ngoái ra xem, bóng người đàn ông cô mong ngóng cũng xuất hiện. Nụ cười mừng rỡ nở trên môi tức thì, cô khẩn trương chỉn chu lại trang phục, tóc tai mặt mũi, ngồi ở mép giường đợi hắn như mọi khi.
Cánh cửa khép chặt chầm chậm đẩy vào, Lãnh Hoàng lách người lộ diện, biểu tình trên khuôn mặt hắn luôn nghiêm túc cao lãnh. Bước chân uy nghi vững vàng, hắn từng bước tiến tới chỗ cô gái đang hướng mắt xuống mặt sàn thanh thúy chẳng thèm nhìn hắn, đạm nhiên nói.
"Tiểu Ly, mấy ngày nay ta bận rộn không đến thăm em...em có nhớ ta không?"
"Ta không nhớ!"
Thanh âm mềm mại uyển chuyển, Lưu Ly ngước mắt nhìn lên người đàn ông tuấn dật, trong lòng lấy hết can đảm để dụ dỗ hắn, cô nói với hắn.
"Ta không nhớ ngươi, nhưng ta vừa mới nghĩ đến ngươi thì ngươi đã xuất hiện rồi."
"Ô...em nghĩ đến ta về việc gì?"
Người đàn ông có vẻ không quá ngạc nhiên trước lời nói, bởi trong đầu hắn đoán được Lưu Ly đang tính kế với hắn.
- Tiểu Ly, em thật sự muốn rời xa ta ?
Hắn không dám nghĩ đến viễn cảnh xấu, nhưng đại não của hắn cùng vẻ lạnh nhạt đầy ẩn ý của cô đủ nhắc nhở hắn, cô sẽ tiếp tay cho kẻ thù giết chết hắn.
- Tiểu Ly, ta hy vọng...điều đó sẽ không xảy ra.
Lãnh Hoàng tự ôm một chút hy vọng, trên gương mặt tuấn mỹ luôn tỏ ra điềm nhiên. Hắn giả vờ như chưa biết chuyện muốn xem Lưu Ly giở trò.
Không để hắn đợi lâu, ngay sau đó cô gái đi vào kế hoạch, bình tĩnh đứng dậy lướt qua người hắn đến chỗ cửa sổ. Cô ngẩng đầu nhìn lên các vì sao đang rực rỡ, cố tập trung vào chúng lấy hết dũng khí nói ra yêu cầu.
"Ta đang nghĩ đến...ta và ngươi lâu nay không cùng ngồi lại nói chuyện, còn hơn 10 ngày nữa ta sẽ chính thức trở thành hoàng phi của ngươi, hay là..."
Lưu Ly bỗng quay lại nhìn hắn, đôi mắt long lanh như ánh sao dụ hoặc hắn chăm chú nghe cô nói ra.
"Hay là...6 ngày nữa ta và ngươi cùng ngồi uống chút rượu tâm sự có được không?"
"6 ngày nữa...?
Tại sao không phải là bây giờ?"
Tim hình thành sự hụt hẫng chưa từng có, hắn ngoài mặt lạnh tanh nhưng cõi lòng sớm đã đầy nước mắt. Hắn biết rõ ý đồ của Lưu Ly nhưng không vạch trần, ngầm chấp nhận sự dịu dàng cuối cùng mà cô dành cho hắn, cũng là bi thương cực độ duy nhất.
Còn Lưu Ly, khoảnh khắc nói ra lời lẽ ấy chỉ có thấp thỏm lo sợ người đàn ông không đồng ý, mà không biết rằng cô đã tự đưa khoảng cách của cả hai ra xa hơn nữa, rơi vào vùng bế tắc. Cứ như thế không chút suy nghĩ, biện lí do trước mặt Lãnh Hoàng.