[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 24



Lần đi săn đêm này lại đụng phải Giang Trừng, đây là điều Nguỵ Vô Tiện kiểu gì cũng không thể ngờ tới.

Hắn hôm nay cùng Lam Vong Cơ mang Kim Lăng và hai thiếu niên Lam gia đi ra ngoài săn đêm, vốn là rất tự do thoải mái. Kim Lăng không biết hắn bị mất trí nhớ, đối với hắn vẫn như cũ, mặc dù nhìn kỹ thì cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng gặp phải chuyện gì thì đầu tiên vẫn là nghĩ đến hắn. Nguỵ Vô Tiện vì ký ức bị tổn hại, vốn trong lòng vẫn thấp thỏm bất an, sợ nói sai lời gì, nhưng tính hắn trời sinh vốn am hiểu những chuyện của tụi thiếu niên, chỉ cần trò chuyện một hai câu liền đã thuận buồm xuôi gió, sau đó không còn e dè nữa.

Bởi vì lần trước hắn thực sự quá "đoạt công" nên lần này Lam Vong Cơ cố ý căn dặn hắn từ sớm, cho bọn tiểu bối có thêm cơ hội tập luyện. Nguỵ Vô Tiện tuy là hiểu, nhưng nhất thời cũng không thể thể hiện giống y như hồi hắn chưa mất trí nhớ, nên dứt khoát cứ để các thiếu niên tự đi lên núi trước, hắn và Lam Vong Cơ xa xa đi theo, trong bóng tối bảo hộ bọn chúng.

Kết quả không ngờ là Kim Lăng lại nhất thời chủ quan thất thủ, Nguỵ Vô Tiện quyết định vọt lên phía trước Lam Vong Cơ, xuất thủ Tuỳ Tiện, lia kiếm hồng quang giải quyết tà vật đang giương nanh múa vuốt, đúng lúc đó đụng phải một tia điện màu tím.

Con ngươi Nguỵ Vô Tiện đột nhiên co lại, toàn thân lập tức đề phòng, còn tưởng rằng bị quân địch tập kích, ngẩng đầu nhìn người đang đi tới – ánh mắt liền giao nhau với vị khách không mời kia.

Vừa thấy rõ người kia, trong nháy mắt tim hắn tựa hồ như ngừng đập.

"Giang.. Trừng...?" Hắn không dám tin hỏi.

Giang Trừng cũng không biết là Nguỵ Vô Tiện có tới. Hắn là không yên lòng Kim Lăng, cho nên lén đi theo hắn, cùng lên núi. Lúc lên núi thì đi đường khác, bởi vậy hai bên không đụng nhau, lúc này thấy Nguỵ Vô Tiện cũng sững sờ, nhưng không chấn kinh như Nguỵ Vô Tiện.

--- Nên nói gì? Nên làm gì?

Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng, Lam Vong Cơ lắc mình một cái đã chắn trước hắn và người kia, bên kia Giang Trừng cũng nhanh chóng thu Tử điện, ngữ khí tựa hồ mười phần bình tĩnh cùng Lam Vong Cơ nói: "Hàm Quang Quân"

Lam Vong Cơ cũng lạnh nhạt hành lễ: "Giang Tông chủ"

Sự tình đến bây giờ Nguỵ Vô Tiện cuối cùng mới hiểu ra, Lam Vong Cơ tại sao đến tột cùng không muốn thả hắn ra cùng đi săn đêm với các thiếu niên – không phải là hoài nghi năng lực của hắn, mà lo lắng hắn sẽ đụng phải....

Với ký ức không còn nguyên vẹn của Nguỵ Vô Tiện thì lần trước gặp mặt, Giang Trừng chỉ là cùng hắn giả bộ quyết chiến cho thiên hạ xem. Còn dựa theo lời Lam Vong Cơ kể thì từ sau đó hai người là chân chân chính chính đoạn tuyệt.

Thế nhưng là.. thế nhưng là ngay cả như vậy, cũng đã là quá khứ vài chục năm rồi, không phải sao?

Nếu không gặp thì thôi, nhưng đã gặp thì cũng không thể tránh. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên lại dâng lên một cảm giác thấy may mắn.

--- Thường nói, hai người tuy đối chọi, nhưng chỉ cần một bên mở miệng trước thì sẽ có thể hoá giải một chút xấu hổ.

Nghĩ vậy, hắn từ phía sau Lam Vong Cơ tiến lên một bước, chủ động hô: "Giang Trừng!"

"...." Giang Trừng nhìn hắn, lông mày tựa hồ giựt một cái, ngoài ra không biểu thị gì, không hảo ý cũng không căm ghét, chỉ là giống như vừa rồi hành lễ với Lam Vong Cơ, tiện thể cũng nói với Nguỵ Vô Tiện: "Nguỵ Vô Tiện, thật đúng lúc!"

Nguỵ Vô Tiện: ".... Đúng a! Thật đúng lúc!"

Giang Trừng nghe câu nói kia, thấy rất là khó chịu, vậy mà Nguỵ Vô Tiện không thấy xấu hổ, lại nói: "Khó có dịp gặp nhau, cùng đi uống một chén đi!"

Giang Trừng nghi ngờ dò xét hắn một lát, giống như muốn xem trên mặt hắn có mánh khoé gì không, sau đó lại nói: "Không cần, một hồi còn có việc."

Dứt lời, ánh mắt rơi xuống người Kim Lăng. Kim Lăng tức giận trừng mắt liếc Giang Trừng một cái, ý như chất vấn hắn tại sao lại cự tuyệt. Giang Trừng nâng lên một chưởng làm bộ muốn đánh y, Kim Lăng rụt cổ lại, Giang Trừng yên lặng thu tay về.

Nguỵ Vô Tiện vô thức nắm chặt tay lại, còn muốn nói tiếp gì đó, thì Lam Vong Cơ đã lén kéo hắn, một lần nữa lôi hắn trở lại ra sau lưng. Mà Giang Trừng, lúc này cũng đã quay người rời đi.

Các thiếu niên vây quanh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như cho dù ai cũng là hiểu rõ chuyện hơn Nguỵ Vô Tiện, vô cùng ăn ý không ai nhắc lại chuyện vừa rồi, làm như Giang Trừng căn bản không hề xuất hiện qua, đánh giỡn mấy cái hi hi ha ha, sau đó ai lại việc nấy.

Đợi cho bọn hắn đều đi hết, Lam Vong Cơ cũng nói với Nguỵ Vô Tiện "Đi thôi!"

Nguỵ Vô Tiện bị hắn kéo tay, mặt ngơ ngác đi tới hai bước, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi vì sao ngăn cản ta?"

Lam Vong Cơ lưng quay về phía hắn, không thấy rõ thần sắc, né tránh câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Ngươi từng cùng hắn có một trận tranh chấp kịch liệt. Lúc này cũng không cần nói thêm gì nữa."

"...." Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: "Là ta chết .... Ách, trước khi bị hiến xá, hay là sau đó?"

"....." Lam Vong Cơ lúc này lại dừng một chút, tựa hồ là do dự không biết có nên nói cho hắn hay không, rồi nói: "Khoảng giữa hai năm này"

Nguỵ Vô Tiện khô cằn "A" một tiếng, giống như không có chấp niệm, cũng không tiếp tục truy vấn.