Nguỵ Vô Tiện bỏ dở cả bữa trưa, từ Tĩnh thất chuồn ra ngoài, đi dạo loanh quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Cũng không quản chuyện mất trí hay không mất trí nhớ, nhưng đột nhiên tỉnh dậy sau một giấc ngủ, phát hiện ra đã mất hết một đoạn kí ức, đổi lại là người khác sợ là đều không thể lập tức tiếp nhận được. Dù cho có thoải mái như Nguỵ Vô Tiện, trên mặt mặc dù không để lộ biểu tình gì, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút kháng cự.
Bởi vậy hiện tại hắn không muốn gặp Lam Vong Cơ, cũng không muốn gặp những thiếu niên kia, chỉ muốn tự mình một mình đi đâu đó một chút, giải sầu một chút.
Hắn đi loạn chẳng có mục đích, vừa đi vừa vung vẩy trên tay một món đồ vật: là ngọc thông hành hôm qua hắn đã trộm được.
Nguỵ Vô Tiện vốn cho rằng ngọc lệnh kia là của Lam Vong Cơ, nhưng nhìn kĩ, mặt sau ngọc lệnh rồng bay phượng múa đó khắc ba chữ "Nguỵ Vô Tiện", đại khái là khắc tên của hắn trên thân.
Nguỵ Vô Tiện chợt nghĩ: Nếu thật như lời Lam Trạm nói, hai người bọn hắn sớm đã kết thành đạo lữ, lại còn sinh sống với nhau lâu như vậy ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Vậy việc hắn đột nhiên mất trí nhớ, đối với Lam Trạm mà nói, chẳng phải là trăm thước cao lầu, phút chốc sụp đổ sao?
"........"
Hắn đột nhiên cảm thấy thập phần có lỗi với Lam Vong Cơ.
Thế nhưng cảm nhận được là một chuyện, trong lòng có tiếp nhận được hay không lại là chuyện khác.
Bởi lẽ trong kí ức của hắn ai ai cũng cách xa hắn, hiện tại lập tức lại có người chiếu cố hắn, bảo vệ hắn. Mà người này không phải ai khác, lại là người khó có khả năng nhất - Hàm Quang Quân.
Nguỵ Vô Tiện làm sao có thể không thụ sủng nhược kinh.
(Thụ sủng nhược kinh: Không ngờ tới mà lại được sủng ái như vậy nên sinh ra kinh hỉ, bất an)
Hắn cứ vô thức mà đi trên con đường trải đầy đá trắng, không chút chú ý dưới chân, đang trong trạng thái lơ đễnh, thì đột nhiên phát hiện một đoàn tuyết trắng nhỏ nhỏ xuất hiện bên chân. Nguỵ Vô Tiện suýt chút nữa thì dẫm phải. Ổn định trạng thái một chút mới chú ý tới, hoá ra là một bầy thỏ lông trắng như tuyết.
Nguỵ Vô Tiện có chút nghi hoặc: Đám thỏ này dáng vẻ tròn trĩnh, màu lông lại rất sạch sẽ, xem ra không phải là thỏ hoang.
Chẳng lẽ Vân Thâm Bất Tri Xứ có người nuôi chúng?
Hắn nhất thời hưng phấn, đem ngọc lệnh kia cất đi, muốn đi bắt một con thỏ, tìm hiểu thực hư ra sao.
Kết quả không ngờ, con thỏ kia nhìn thì to tròn mập mạp, động tác lại mười phần linh hoạt. Hắn vậy mà không bắt được. Con thỏ cũng nhanh chân chạy mất.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Hắc! Súc sinh này!"
Hắn cùng con thỏ kia đọ sức, nhưng cũng ít nhiều cố kị quy củ của Vân thâm Bất Tri Xứ, thật không dám gây ầm ĩ.
Một người một thỏ ngươi chạy ta đuổi cả nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã bắt được con mồi của hắn sau cái cây đại thụ.
Hắn dương dương đắc ý xách lỗ tai con thỏ, đem quả cầu tuyết kia cưỡng ép mà ôm trong ngực, sờ loạn trên đám lông trắng mềm mại của nó mà nói: "Chạy a! Ngươi lại chạy a!"
Con thỏ trong ngực hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát được. Nguỵ Vô Tiện vừa lòng thoả ý, chơi chán, rốt cuộc cũng định đem nó thả đi, giương mắt chú ý lại phát hiện ra cách đó không xa có hai bóng người đang chậm rãi tiến tới.
Thị lực của Nguỵ Vô Tiện vô cùng tốt, trong nháy mắt thấy rõ, lập tức trốn đi.
Chính hắn cũng thấy kì quái mà tự hỏi: "Tại sao ta lại muốn trốn đi?"
Đi về phía bên này chính là Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ. Hai người bọn họ đang bàn luận sự tình gì đó.
Nguỵ Vô Tiện vốn không muốn nghe lén, đang dự định rời đi, thế nhưng hai chữ "Nguỵ Anh" đột nhiên rơi vào tai hắn, muốn hắn không nghe cũng không được.
Là Lam Vong Cơ nói: "Kí ức của Nguỵ Anh vẫn chưa khôi phục."
Nguỵ Vô Tiện lập tức dừng chân không di chuyển, con thỏ trong ngực hắn lại cựa quậy một chút.
Lam Hi Thần nói: "Nếu là vậy, đệ định làm thế nào? Dù sao cũng đã chuẩn bị nhiều như vậy...."
Nguỵ Vô Tiện nghĩ: "Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Tạm thời gác lại đi. Không nóng vội."
"Chỉ là." Lam Hi Thần nói, "Việc thành thân của các đệ cũng không phải là việc nhỏ mà có thể tuỳ ý......Ân? Tiếng gì thế?"
Hắn dừng bước lại. Lam Vong Cơ cũng hướng nơi phát ra âm thanh nhìn tới, là một chú thỏ trắng chui ra từ bụi cây.