Lưu Diệp ngồi trong club với tâm trạng vô cùng tồi tệ. Kể cả khi có bạn bè bên cạnh, dường như cũng chẳng có ai đủ tin tưởng để cô ta bày tỏ tâm sự.
Nhiều lần một mình nốc cạn rượu trong ly, nhìn qua thôi đã biết là người đang có chuyện riêng khó nói. Thấy vậy, một cậu bạn được xem là khá thân với Lưu Diệp đã tới gần.
Đầu tiên là mời rượu, sau mới nói:
"Ai chọc giận Lưu tiểu thư hay sao, mà mặt mũi lầm lì không vui vậy?"
Được khơi màu trò chuyện, Lưu Diệp liền nhìn qua người bên cạnh, nhướng mày hỏi:
"Có giúp được gì không mà hỏi?"
Chàng trai nhếch mép cười, thong thả đáp:
"Cô không nói, làm sao tôi biết có giúp được hay là không?"
"Lượn hộ cho nước nó trong." Lưu Diệp phất tay, thái độ khinh thường ra mặt.
Thấy tâm trạng đối phương khó hầu, khó bảo, chàng trai cũng biết điều, định rời đi, thì cô ta đột nhiên bất ngờ kéo tay, giữ lại.
"Ngồi xuống đi." Lưu Diệp kiêu ngạo ra lệnh.
Thế mà anh ta vẫn ngồi xuống.
Sau khi rót xong ly rượu và cầm lên tay, Lưu Diệp mới hờ hững lên tiếng:
"Nếu có người dùng điểm yếu để uy hiếp, vậy thì anh sẽ làm gì?"
"Dễ thôi mà!" Chàng trai cười bỡn cợt và đáp trả ngay lập tức.
Lưu Diệp bị thu hút, cũng cùng lúc chuyển tầm mắt nhìn sang anh ta.
"Nói đi, thượng sách hay hạ sách?"
"Đối với Lưu tiểu thư như nào thì tôi không biết, chứ riêng tôi, chỉ cần kẻ thù của mình mãi mãi biến mất khỏi cõi đời này, không còn ai có sức uy hiếp mình nữa, thì đó chính là thượng sách."
"Nhưng việc thực hành, quan trọng là nằm ở cái đầu. Đa mưu túc trí hơn người, thì ắt hẳn thành công."
[...]
Vào một buổi sáng đẹp trời, nhưng cũng thật khó khăn để Tiêu Kì Nhiên bước xuống khỏi giường ngủ, sau cuộc lăn xả mất hết bảy phần sức lực của đêm vừa qua.
Cô lững thững xuống phòng khách và gặp được người đàn ông đêm qua đang ngồi trên sofa, thế là liền nhanh bước tiến tới, rồi rũ rượi thả người ngồi phịch xuống ghế.
"Aizzz.... Mệt chết tôi rồi, lưng đau, lưng nhức như muốn gãy ra làm hai. Không biết có ai thương xót cho cô gái đáng thương này không nữa?"
Ai đó lại bắt đầu bày trò làm nũng. Cố tình than vãn, thấy đối phương im lặng, thì liền liếc mắt nhìn qua để thăm dò biểu cảm.
Sau màn trình diễn, cuối cùng người đàn ông cũng bỏ tệp văn kiện trên tay lên mặt bàn, rồi trầm thấp cất lời:
"Qua đây!"
Được ngỏ lời, Tiêu Kì Nhiên vô cùng khoái chí. Lập tức nhích người sang gần thật gần với anh.
"Đau nhức ở đâu?" Hắc Nhật Đông nhã nhặn hỏi.
"Ở đây, ngay thắt lưng." Cô nũng nịu trả lời.
Thế là ngay sau đó, người đàn ông liền chủ đụng xoa bóp cho cô gái của mình. Một điều mà trước nay anh chưa từng thực hiện với bất kỳ cô gái nào.
Sướng nhất, chỉ có Tiêu Kì Nhiên.
"Thoải mái hơn chưa?"
"Đỡ hơn một chút! Anh sang trái chút đi, mạnh tay hơn tí, chỗ đó mỏi nhiều lắm."
"Chỗ này sao? Mạnh thế này đủ chưa?"
"Ah, đau! Anh nhẹ tay thôi, xoa một hồi gãy lưng em ra làm hai luôn bây giờ."
Đã được chiều chuộng, thế mà còn cằn nhằn, nhăn mặt kêu ca. Cũng may đó là bảo bối của anh ta, chứ nếu không cái lưng ấy chắc chắn gãy thật rồi.
"Như này đúng không?"
"Vâng vâng! Tay nghề thành thạo hơn rồi đó, sau này cứ thế mà phát huy nha!"
"Cũng chỉ có em mới được anh chiều như thế." Hắc Nhật Đông miệng cười bảy phần nuông chiều, ba phần bất lực.
Anh nói cũng phải, suốt ba mươi năm qua cũng chỉ có Tiêu Kì Nhiên là ngoại lệ của anh.
"Thôi được rồi! Nhiên Nhiên cảm ơn anh!"
Nghịch một chút rồi thôi. Lúc cô quay lại, liền chủ động hôn lên môi anh một cái, xem như phần thưởng, mà ai kia thì đã lâng lâng vì sướng.
Bấy giờ, ánh mắt Tiêu Kì Nhiên chợt va vào một số hành lý đang được để trước cửa, nên tò mò hỏi ngay:
"Kia là va-li của ai vậy anh?"
"Của Lưu Diệp." Hắc Nhật Đông nhẹ giọng đáp.
Lúc này, cô mới sựt nhớ ra người phụ nữ đó và cả mối quan hệ anh từng thừa nhận với Lưu Diệp. Bỗng nhiên máu ghen tuông nổi lên, sắc mặt lạnh đi, cách nhìn người kế bên cũng lộ rõ sự hậm hực, không vui.
Thế nhưng Hắc Nhật Đông làm sao có thể không hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì. Thậm chí càng hả hê khi thấy cô nàng ghen tuông, chiếm hữu.
Anh cong môi cười thầm, rồi điềm đạm giải thích:
"Cô ta hết giá trị lợi dụng rồi, nên phải rời khỏi đây. Bạn gái mới gì đó, tất cả chỉ để chọc tức em thôi."
Nghe xong, Tiêu Kì Nhiên liền mở to mắt nhìn anh.
Hóa ra, ngay từ đâu cô đã dính bẫy ư?
"Anh mau nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho em nghe đi. Sao cô ta lại chấp nhận cho anh lợi dụng, hay cô ta không biết?"
Tiêu Kì Nhiên khẩn trương, thì Hắc Nhật Đông lại tuyệt nhiên bình thản.
Anh tựa lưng vào thành ghế sofa, vừa thong thả dùng tay nghịch tóc cô, vừa nói:
"Vì cô ta bị anh nắm thóp, nên buộc phải nghe lời."
"Thóp gì chứ?" Tiêu Kì Nhiên vô cùng sốt sắng.
Ngay lúc này, ánh mắt của người đàn ông liền trở nên sắc bén lạ thường, mặc dù âm giọng vẫn trầm thấp cất lời: