Vòng Vây Máu: Cưỡng Cầu Yêu Thương

Chương 64: Hắc vân tranh



Nỗi khổ của một thai phụ không chỉ phải vác bụng bầu nặng nề, tính khí thất thường do nội tiết tố thay đổi, mà còn chịu đựng cảnh tượng nhiều đêm mất ngủ vì chứng tiểu đêm liên tục. Cơ thể lúc nào cũng trong tình trạng nóng nức, mặc dù trong phòng luôn mở điều hòa.

Chưa kể tới combo tê tay, mỏi gối, đau lưng, mỗi lần muốn trở mình thôi cũng khó khăn, vì đến nay Tiêu Kì Nhiên đã tăng cân khá nhiều ở thai kỳ tuần thứ 36.

Cũng từ khi bụng bầu bắt đầu to, Hắc Nhật Đông không còn được ôm vợ lúc ngủ nữa, bởi vì ôm sẽ khiến Tiêu Kì Nhiên khó thở. Thành ra cứ anh nằm một bên, cô nằm một bên và chỉ chạm nhau bằng cách nắm tay trước khi cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, đã hơn một giờ sáng nhưng Tiêu Kì Nhiên vẫn chưa thể nào ngủ được quá một tiếng đồng hồ. Cứ hễ khi chợp mắt được một tí, thì cô lại phải lồm cồm dậy để đi vệ sinh, không vệ sinh thì cũng nhức lưng, khó thở nên kiêm luôn khó ngủ.

Mấy lần cô dậy, anh cũng dậy đưa cô vào toilet, trong khi cô cứ đi suốt, mà anh đã bận rộn cả ngày, căn bản đã rất mệt mỏi, anh cần một giấc ngủ ngon cho ngày mới tỉnh táo.

Thế nên lần này cô quyết định rón rén xuống giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng tiếc thật. Tiêu Kì Nhiên vừa nhổm người dậy, Hắc Nhật Đông đã giật mình, liền quay qua nhìn cô.

“Vợ lại muốn đi vệ sinh hả?”

“Dạ không! Chồng ngủ tiếp đi ạ!” Thương chồng, nên cô chọn cách nói dối.

Định đợi tới khi anh ngủ lại, cô sẽ tự đi, nhưng mà anh hay lắm. Biết thừa cô nói dối, nên đã chủ động bước xuống giường.

“Đi, chồng dẫn vợ đi cho an toàn.”

“Ơ, em không muốn đi thật mà!” Tiêu Kì Nhiên vẫn cố chấp.

“Em muốn anh nhanh chóng ngủ lại, thì ngoan nào. Đừng có hở tí là nói dối, anh không thích đâu, biết chưa?” Hắc Nhật Đông kiên định trả lời.

Cô cũng không còn lời gì để nói, chỉ biết mím môi, rồi ngoan ngoãn để anh đưa vào toilet.

Một lúc sau, cả hai quay trở ra, lên giường và tiếp tục quay lại giấc ngủ còn dở dang.

“Chồng ngủ đi nha, vợ ngủ ngay thôi à!”

“Vợ ngủ đi, chồng canh vợ ngủ rồi chồng ngủ!” Anh nằm nghiêng, dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô, tay đặt lên bụng bầu, tay nắm tay cô.

Tiêu Kì Nhiên nhắm mắt. Vài phút sau, Hắc Nhật Đông cũng thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ, thì cô lại trở mình, nằm nghiêng sang một bên, còn lén rút tay ra khỏi tay anh, để tự giác đấm bóp cho chiếc thắt lưng nhức mỏi của mình.

Nhưng cô không biết rằng, chỉ cần mình nhúc nhích, là người bên cạnh đã giật mình thức giấc. Thấy cô khó chịu vì đau lưng, anh lại lật đật ngồi dậy, chủ động thay cô xoa bóp.

“Sao anh lại dậy rồi?” Tiêu Kì Nhiên ngơ ngác ngoảnh mặt nhìn anh, khẽ hỏi.

“Em ngủ không được, thì sao anh có thể ngủ.”

Đáp xong, Hắc Nhật Đông lại khẽ hỏi:



“Vợ đau lưng hả?”

“Vâng! Nhưng mà giờ hết ời, chồng nằm xuống ngủ tiếp đi.”

“Vợ ngủ đi, chồng xoa cho. Khi nào vợ ngủ say, thì chồng ngủ.”

“Nhưng mà vợ…”

“Ngoan nào! Nhắm mắt lại.” Hắc Nhật Đông tuyệt nhiên kiên định.

Thế rồi, Tiêu Kì Nhiên lần nữa phải ngoan ngoãn nghe lời. Nhờ có bàn tay anh xoa bóp, mà cô dễ chịu hơn, rất nhanh sau đã có thể chìm vào giấc ngủ.

Lần này, Hắc Nhật Đông không dám ngủ quên nữa. Anh cố gắng tỉnh táo suốt ba mươi phút, rồi cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ sinh lý, thế nên cứ ngồi vậy mà nhắm mắt ngủ luôn, nhưng lý trí vẫn kiên định thao túng hai bàn tay chăm chỉ của anh không hề dừng lại, cho tới khi ngủ thật sâu mới ngừng.

[…]

Sáng hôm sau, đến lúc Tiêu Kì Nhiên tỉnh giấc, thì thấy người đàn ông của mình đã tựa lưng vào thành đầu giường, mà ngủ suốt đêm, tay vẫn còn níu lấy vạt áo của cô. Chắc là đề phòng cô tự ý xuống giường, nên anh nắm vậy để khi nào cô nhúc nhích là anh dậy ngay.

Một người mang thai, hai người chịu cực. Cô mệt, chồng cô cũng mệt, nhưng anh còn bận rộn nhiều việc khác, nhìn anh thế này, thật lòng cô xót xa vô cùng.

Ngắm anh một chút, cô quyết định sẽ không chạm vào anh, dù rất muốn. Để anh ngủ tiếp, cô đã rón rén gỡ tay anh ra khỏi vạt áo, sau đó di chuyển nhẹ thật nhẹ xuống giường.

Lúc Tiêu Kì Nhiên đã sẵn sàng đứng dậy, thì nước từ hạ thân bất ngờ tuôn xuống ào ạt. Cô hoảng hốt, cứ nghĩ mình đi vệ sinh mất kiểm soát, nhưng không phải, dòng nước đó chảy ra khá nhiều mà còn ồ ạt chứ không rỉ rã, từ từ.

Cô bắt đầu lo sợ tới mức bật khóc, vội vàng lên tiếng:

“Chồng ơi… Vợ không ổn rồi, chồng dậy đi.”

“Chồng ơi… huhu…”

Mơ màng nghe thấy tiếng khóc của vợ, Hắc Nhật Đông lập tức bừng tỉnh. Trong lúc chưa tỉnh ngủ hẳn, nên phản ứng tạm thời chưa nhanh, cho tới khi thấy Tiêu Kì Nhiên đứng khóc, dưới chân cô còn có nước đang chảy xuống, thì anh tỉnh ngay tức khắc.

Vội vã tới cạnh cô, khẩn trương thăm hỏi:

“Vợ sao vậy?”

“Hình như vợ vỡ ối, sắp sinh rồi.”

Tiêu Kì Nhiên vừa đáp xong, sắc mặt Hắc Nhật Đông liền trở nên căng thẳng hơn bất cứ lúc nào.



“Vợ ngồi xuống đã.”

Anh cố gắng bình tĩnh, dìu cô ngồi xong, liền lấy điện thoại gọi cho tài xế chuẩn bị xe. Sau đó, anh quay lại bế cô, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Công sức rèn luyện sức khỏe mấy mươi năm, Hắc Nhật Đông chỉ dành để bế vợ đi sinh.

…----------------…

Tiêu Kì Nhiên sau khi được đưa vào bệnh viện, cô được bác sĩ tiến hành kiểm tra tình trạng sức khỏe của cả mẹ và bé một lượt.

Kết quả, cô được chỉ định mổ gấp vì hiện tại nước ối đã cạn, thai nhi có nguy cơ cạn kiệt oxy nếu không được can thiệp kịp thời.

Cũng trong giây phút Tiêu Kì Nhiên bị đưa vào phòng phẫu thuật, thì Hắc Nhật Đông ở bên ngoài phải ký tên vào giấy cam kết. Chưa bao giờ tay cầm bút, mà lại run như lúc này, cả nét chữ được họa ra cũng nghệch ngoạc rất nhiều.

Khi đèn phẫu thuật mở sáng, trái tim của người đàn ông đã treo lơ lửng trên cổ họng. Lần đầu tiên trong 34 năm cuộc đời, Hắc Nhật Đông đang sống cùng một chuỗi giây phút lo sợ, căng thẳng mà chỉ có thể bất lực ngồi chờ trước một cục diện rối ren.

Trong kia, người phụ nữ anh xem như cả sinh mạng đang phải đối đầu với tình cảnh thập tử nhất sinh. Vì anh biết, giai đoạn chuyển dạ là lúc người mẹ đã phải đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, chỉ cần có một rủi ro nhỏ nào đó, cũng sẽ mất mạng.

Vợ anh đau, anh chỉ có thể ngồi chờ. Cảm giác ấy thật tồi tệ, tệ đến mức khiến anh dần mất kiểm soát cảm xúc.

Ở đôi mắt đã hằn lên vệt đỏ, sống mũi cay cay và chiếc cổ họng nghẹn cứng không thể cất thành lời.

Không lâu sau, bé con của anh đã được y tá bế ra. Nhưng lúc đó Hắc Nhật Đông căn bản chẳng để ý tới. Anh nhân lúc cửa mở, chỉ ngó đầu nhìn vào bên trong, chăm chú tìm gặp bóng dáng cô gái của mình.

“Con của anh đây ạ! Bé trai, nặng hai cân!”

“Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào rồi?” Hắc Nhật Đông chỉ hỏi vợ, mắt còn chưa nhìn sang đứa bé trên tay y tá, dù chỉ là một giây.

“Sản phụ vẫn còn ở bên trong khâu lại vết mổ, nêm chưa ra được. Vì thai nhi chưa đủ tháng, nên phải đưa vào lồng ấp ngay bây giờ. Phiền anh đi cùng tôi, để còn làm một số thủ tục cần thiết!”

“Làm sau được không? Tôi phải chờ vợ tôi ra đã.” Anh ấy vẫn kiên quyết chờ vợ chứ không lo cho co. trai bé bổng của mình.

Sau này thằng bé mà biết, chắc sẽ buồn ba nó nhiều lắm.

“Cũng được, nhưng anh cho tôi biết bé tên gì đã.”

Tên? Nhờ y tá hỏi, Hắc Nhật Đông mới nhớ, anh và Tiêu Kì Nhiên căn bản chưa chọn tên cho con của mình, vì giới tính của bé được bác sĩ giấu kín, nên giờ anh mới rối.

Cố gắng động não một chút, cuối cùng anh cũng chịu nhìn xuống thằng bé đỏ hỏn trên tay y tá, rồi nói:

“Hắc Vân Tranh!”