Lúc này, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy trên lưỡi đao, dường như có một chấm đen nhỏ, chắn ở phía trước.
Càng nhìn kĩ hơn, vậy mà lại là một con ruồi nhỏ!
Ngô Chí Hành mang vẻ mặt khó tin, cho rằng mình nhìn lầm, vội vàng thu đao.
Nhưng kế tiếp, hắn lại hoảng sợ nhìn thấy, chỗ lưỡi đao vừa rồi con ruồi bị chạm vào, xuất hiện một vết nứt.
Về phần con ruồi nhỏ kia, vờn quanh một vòng trước mặt hắn ta như đang khiêu khích, sau đó quay đầu bay vào cửa phủ, đáp xuống trên vai Lâm Lăng.
"Cái này...!đây là cái quái gì?!”
Thấy một màn này, Ngô Chí Hành sợ ngây người, ngay cả hai người Trần Hổ bên cạnh cũng có chút nghẹn họng.
Lấy thế công vừa rồi, nếu là ruồi bình thường, đã sớm bị trường đao dễ dàng bổ thành hai nửa.
Nhưng kết quả hoàn toàn vượt qua khả năng hiểu biết của họ.
Lực sát thương mạnh mẽ của Tiểu Ruồi Công Phu không thể nghi ngờ đã làm Ngô Chí Hành khϊếp sợ, hắn ta run rẩy nắm trường đao, không dám xông lên lần nữa.
Theo hắn thấy, con ruồi đáng sợ kia, vốn dĩ vừa rồi nó không phản công lại, rất có khả năng là một lời cảnh cáo.
Nếu tiếp tục, hậu quả có lẽ khó có thể tưởng tượng được.
Cứ như vậy, Lâm Lăng đi thẳng một đường không trở ngại, trực tiếp đi vào chỗ sâu trong Lâm phủ.
Lâm gia chiếm diện tích cực rộng, kết cấu kiến trúc tổng cộng chia làm năm khu.
Ở trung viện, chính là nơi tụ tập nhân vật cấp cao của gia tộc.
Sau khi tiến vào trong phủ, sự xuất hiện của Lâm Lăng, rất nhanh khiến cho không ít người hầu chú ý.
"Hả? Người kia có chút quen mặt, hình như là Lâm Lăng thiếu gia.
”
"Hình như gì nữa chứ, rõ ràng là hắn."
"Chậc chậc, nghe nói hắn là người đầu tiên trong gia phả gia tộc Lâm gia đi ở rể.”
"Thiên kim đại tiểu thư của Triệu phủ, Triệu Ngọc Nhi, có thể nói là thiên chi kiêu nữ* nổi danh khắp thành Thiên Vũ, vậy mà lại lựa chọn thành hôn cùng hắn, thật sự là hoa nhài cắm bãi phân trâu." (* là con gái cưng của trời)
Trong lúc nhất thời, bọn họ nhao nhao bàn tán, trong lời nói, mang theo sự khinh bỉ và trào phúng không chút nào che dấu.
Từng gương mặt chế nhạo, cùng với tiếng cười châm chọc, tất cả đều được Lâm Lăng nghe vào tai.
"Một đám người nhàn rỗi ăn no không có việc gì làm, nếu đã thích lấy ta làm chủ đề bàn tán như vậy, thì để ta tìm chút vui vẻ cho các ngươi."
Lâm Lăng cười lạnh trong lòng, chợt ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy một con kiến.
"Đinh, phát hiện vật chủ bắt được một con kiến, có chọn làm thú cưng không?"
Lâm Lăng lúc này tâm thần khẽ động: "Chọn.”
"Chúc mừng vật chủ thu nạp sủng vật, ngài có thể đặt tên cho nó."
"Nghĩ Nhân."
Là một fan hâm mộ vũ trụ Marvel, Lâm Lăng chợt cảm thấy cái tên này là thích hợp nhất.
(Nghĩ Nhân là Người Kiến trong Marvel)
"Đinh, sủng vật số hiệu 003, hoàn thành đổi tên thành Nghĩ Nhân."
Ngay lúc thanh âm của hệ thống vang lên, một bảng dữ liệu cũng hiện ra trong đầu Lâm Lăng.
[Kiến]
Số hiệu: 003
Chủ nhân: Lâm Lăng
Sức mạnh chiến đấu: 2
Tuổi thọ: 16 ngày
Kỹ năng: Không
Cấp độ: 0
…
Dữ liệu rất đơn giản và rõ ràng hiện ra trong nháy mắt.
Lâm Lăng trực tiếp lựa chọn tiến hóa cấp D, cùng với cường hóa cao cấp.
"Bing, thành công thăng cấp, chúc mừng Nghĩ Nhân thăng cấp lên cấp D, đạt được một kỹ năng đặc thù, Triệu hồi bầy kiến."
"Bing, hoàn thành cường hóa cao cấp, Nghĩ Nhân đã được cường hoá toàn diện."
Trong chốc lát, trong thẻ vạn kim của Lâm Lăng, đã tiêu hao hết một trăm lẻ một vạn lượng.
Mà sau khi cường hoá, Lâm Lăng phát hiện, giá trị sức chiến đấu của Nghĩ Nhân đã tăng lên không ít.
Trực tiếp từ 2, tăng vọt lên 2000.
Tuổi thọ cũng tăng lên khoảng ba trăm ngày.
Mà Nghĩ Nhân trong bàn tay, cũng sinh ra biến hóa rõ rệt, làn da ngăm đen tỏa ra ánh sáng bóng như kim loại, chân tay cũng cường tráng hơn.
Nhất là hai răng nanh ở khóe miệng vừa nhọn dài vừa sắc bén.
Nhưng mà, điều khiến Lâm Lăng cảm thấy mới lạ nhất chính là kỹ năng đặc thù của nó, Triệu hồi bầy kiến.
"Hệ thống, Triệu hồi bầy kiến, có tác dụng gì?"
Tâm niệm của Lâm Lăng khẽ động, nhịn không được hỏi.
"Triệu hồi bầy kiến, trong phạm vi nhất định có thể triệu hồi những con kiến xung quanh tùy ý của nó.
Bây giờ kỹ năng này chỉ ở cấp độ một, phạm vi giới hạn một ngàn mét."
Rất nhanh, tiếng của hệ thống điện tử lạnh lùng vang lên trong đầu Lâm Lăng.
Khi biết được tác dụng của kỹ năng đặc thù này, nhất thời Lâm Lăng hít một hơi thật sâu.
Phạm vi ngàn mét, nếu dưới lòng đất tồn tại một ít tổ kiến, có thể triệu hồi hàng ngàn hàng vạn con kiến, hoàn toàn có thể tạo thành một quân đoàn kiến!
"Nghĩ Nhân, gọi một ít huynh đệ chơi với những người hầu kia đi."
Lâm Lăng cố nén kích động, lập tức ra lệnh cho Nghĩ Nhân.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Nghĩ Nhân bắt đầu hành động, lại thấy hai cái râu trên trán nó, nhanh chóng run rẩy.
Dưới sự run rẩy của hai cái râu, dường như có một cỗ năng lượng mạnh mẽ tối tăm lan rộng ra.
Mà sau khi cỗ năng lượng này khuếch tán ra, bỗng nhiên không gian ngàn mét xung quanh đều bị bao phủ.
"Các ngươi mau xem, hắn đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang làm gì nữa?"
"Còn có thể làm gì, nhất định là vừa rồi đi đường, không cẩn thận đá trúng bậc thềm, đau chân chịu không nổi rồi."
"Chậc chậc, thế giới của người mù thật sự là bi thương, ngay cả việc đơn giản như đi đường cũng vất vả nữa."
Nhìn thấy Lâm Lăng ngồi xổm xuống, đám người hầu Lâm gia cách đó không xa, tò mò nháo nhào bàn tán, đều là những lời châm chọc khiêu khích.
Nhưng họ không biết rằng, những hố nhỏ nối xuống lòng đất ở xung quanh, từng con kiến không ngừng cuồn cuộn bò ra.
Dưới sự chỉ huy của Nghĩ Nhân, đàn kiến bắt đầu hội tụ từ mọi hướng, bò về phía họ với tốc độ cực nhanh.
Những con kiến này, cũng không phải là loài kiến bình thường gì, mà là một loại kiến lửa đỏ, mang theo độc tính rất nhỏ, nhưng sau khi bị cắn sẽ xuất hiện cảm giác nóng rát, vô cùng khó chịu.
"Ah! Có gì đó cắn vào chân tôi!"
Rất nhanh, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Người đầu tiên bị cắn là một người hầu gầy gò.
Hắn cúi đầu xuống nhìn, khi nhìn thấy một đống kiến bò đầy hai chân, nhất thời sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, giống như phát điên mà la hét, cơ thể cũng liều mạng nhảy lên.
"Ah! Ah!"
Sau đó, xung quanh đám người hầu của Lâm gia, cũng đều bị bầy kiến vây kín, bọn họ ai nấy đều sợ tới mức muốn tè trong quần, chạy trốn xung quanh.
Không thể không nói, nhóm hộ vệ của Lâm gia có tính cảnh giác cực mạnh, nơi này vừa phát ra tiếng động, rất nhanh đã mười mấy người chạy tới.
"Sao đột nhiên trong phủ chúng ta xuất hiện nhiều kiến như vậy?"
Nhìn một đám kiến đông đúc dày đặc trên mặt đất, đám cận vệ gia tộc kia không khỏi hít một hơi thật sâu, vội vàng lui về phía sau.
Tuy rằng kiến vẫn luôn cho người ta thấy chúng nhỏ bé chả làm nên tích sự gì, nhưng khi tập trung thành một đám lớn lại khiến người ta hết sức sợ hãi.
"Hôm nay trong phủ có khách quý tới, mau chóng diệt trừ chúng đi!"
Dẫn dầu là Đội trưởng đội hộ vệ, hắn khẽ nhíu đôi lông mày rậm, dùng toàn lực hô lớn.
Dứt lời, hắn rút thanh kiếm to trên lưng ra.
Truyền linh lực vào, thân kiếm rộng lớn phát ra một tia sáng màu đỏ như lửa, tản ra khí tức năng lượng nóng rực.
Ầm ——!
Thoáng chốc, người hộ vệ trung niên cầm chặt thanh kiếm to, một cỗ kiếm khí đỏ thẫm ẩn chứa sóng khí nóng rực, đột nhiên quét ngang qua.
Dường như trong chớp mắt, đàn kiến bao phủ một mảng lớn trên mặt đất, đã vơi đi một khu vực nhỏ, ít nhất mấy ngàn con kiến đã bị diệt.