Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 270: Làm sao ngươi biết?



Đổng Khinh Yên nói chắc chắn có chuyện nhưng Dương Khai sao có thể tin nàng.

- Thật sao?

Dương Khai cười kì quái hơn rất nhiều.

- Ta lừa ngươi làm gì?

Đổng Khinh Yên ườn ngực, lấy tay vỗ vỗ nói:

- Yên tâm, ta cam đoan ngươi có thể tiếp cận được nơi ngươi muốn đến.

- Ha ha

Dương Khai cười mà như không, đôi mắt nhìn chằm chằm Đồng Khinh Yên.

Tiếng cười vừa dâm dục vừa tà ác, Đồng Khinh Yên không khỏi nổi da gà, lặng lẽ

nuốt nước miếng sợ hãi nói:

- Ngươi cười cái kiểu dọa người khác.

Dương Khai sắc mặt nghiêm chinh cũng không vòng vo:

- Nói cho ta nghe làm sao ngươi biết những điều này?

- Điều gì?

Đổng Khinh Yên giả bộ hồ đồ, có vẻ mất tự nhiên.

- Biết ta muốn đi đâu?

Dương Khai nheo mắt nhìn nàng, giơ một ngón tay lên lắc lắc.

- Đừng có nói với ta là ca ca của ngươi nói, Đồng Khinh Hàn không phải không chừng mực như vậy.

Ở trong Đổng Gia Dược Hành, trước khi Dương Khai nói chuyện thì Đống Khinh Yên đã đi rồi, rõ ràng không muốn để nàng biết thân phận hiện tại của hắn, vậy sao bây giờ vô duyên vô cớ thế nào lại liên lụy đến nàng trong đó.

Hơn nữa hai người mới cáo biệt chưa tới một canh giờ. Một canh giờ trước Đổng Khinh Hàn còn bó tay không có cách nào, mới có chút thời gian như vậy sao lại đã có thể nghĩ ra cách rồi?

Hơn nữa cô em họ tinh quái này liên tục đảo mắt, Dương Khai nhìn không ra vấn đề mới là lạ.

- Thực ra là ca ca của ta nói cho ta biết đấy.

Đổng Khinh Yên nói chắc nịch.

Dương Khai cười ha hả, tóm cánh tay Đồng Khinh Yên kéo nàng ra ngoài.

- Làm gì? Ngươi làm gì

Đổng Khinh Yên sống chết không chịu đi, hoảng sợ kêu to.

Dương Khai nhíu nhíu mày.

- Còn kêu nữa ta đánh ngươi ngất xỉu đấy.

Đổng Khinh Yên im bặt lại dùng toàn lực lùi về phía sau, e ngại thực lực của nàng thấp hơn Dương Khai không ít làm sao có thể trốn được, trong nháy mắt đã bị kéo đến tận

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Đổng Khinh Yên đáng thương nhìn Dương Khai bằng ánh mắt khấn cầu.

- Đem ngươi trả cho Đổng Khinh Hàn kia, ta tin chắc huynh ấy còn chưa đi.

- Không được Ta khó khăn lắm mới chạy tới đây, nếu bị trả về ta chết chắc rồi.

Đổng Khinh Yên sợ hãi thất sắc.

Dương Khai nhếch miệng cười.

- Vậy nói cho ta biết rốt cuộc tại sao ngươi biết được những điều này?

- Được, được, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Dương Khai lúc này mới buông nàng ra.

Đổng Khinh Yên oán hận trừng mắt nhìn Dương Khai, xoa xoa cánh tay đau, chậm rãi sửa sang lại quần áo bị xộc xệch, lúc này mới tức giận ngồi trở lại trên giường.

- Nói đi, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ đem ngươi trả về cho ca ca của ngươi.

Dương Khai nghiêm mặt nói.

- Tự ta nghe trộm được.

Đổng Khinh Yên lén lút đánh giá Dương Khai, thấy sắc mặt hắn trầm xuống vội vàng nói thêm:

- Ta không lừa ngươi, thực sự là chính ta nghe trộm được.

Dương Khai cười cười nói:

- Sao ngươi có thể nghe trộm được, ngươi chỉ là Ly Hợp Cảnh đỉnh phong, với thực lực ấy làm sao có thể dấu diếm được thần thức của Phong Vân song vệ?

Trong lúc nói chuyện với Đổng Khinh Hàn, Phong Vân song vệ hai người luôn ở gần đó giám sát động tình. Nếu Đổng Khinh Yên thực sự nghe lén thì chắc chắn không

tránh khỏi sự điều tra của hai lão.

- Ta tự có cách của mình.

Đổng Khinh Yên vẻ mặt dương dương đắc ý, ngồi ở mép dường hai chân đung đưa.

Thấy Dương Khai vẻ mặt không tin, Đồng Khinh Yên lập tức không vui:

- Ta là thiên kim tiểu thư Đổng Gia, sao trên người lại không có một hai bí bảo phòng thân chứ

- Bí bảo?

Dương Khai nhíu mày vẻ mặt khó tin. Bí bảo gì có thể giấu diếm được thần thức của cao thủ Thần Du Cảnh? Hơn nữa thực lực của Phong Vân song vệ lại ở Thần Du Cảnh hậu kỳ, đại khái là khoảng thất tầng, bát tầng. Có thể giấu được họ, loại bí bảo này tác dụng cũng không nhỏ.

Phát hiện mình vừa lờ miệng, Đổng Khinh Yên vẻ mặt ảo não, chần chừ nhìn Dương Khai nhỏ giọng:

- Ta có thể cho ngươi xem, nhưng ngươi đừng có cướp của ta.

Dương Khai dở khóc dở cười không nói thành tiếng khổ sở gật đầu. Hắn đúng là cũng rất hiếu kỳ với thứ bí bảo kia.

Thấy hắn đồng ý, Đổng Khinh Yên lúc này mới thận trọng lấy từ trong áo ra một khối cổ ngọc.

Dương Khai dán mắt nhìn chi thấy khối cổ ngọc ánh sáng màu ố vàng giống như tự nhiên hợp thành, nhưng hoa văn của khối ngọc lại lần lượt thay đồi, rõ ràng là được người luyện ra.

Đổng Khinh Yên rót nguyên khí vào đó, Dương Khai nhướn mày phát hiện ra một thân khí tức của nàng biến mất trong phút chốc.

Đổng Khinh Yên nói:

- Ngươi còn chưa tới Thần Du Cảnh, nếu không có thần thức thì nhận thức không ra tác dụng kì diệu của loại bí bảo này. Nhưng ta thực sự không lừa ngươi, chính là dùng nó ta mới qua mặt được hai người bọn họ.

Lúc nàng nói chuyện Dương Khai đã phát ra thần thức tìm kiếm quanh người nàng, phát hiện ra quả thật đúng như vậy, thần thức mông lung, chỗ nàng đứng không có gì khác thường. Nếu nhắm mắt lại thì căn bản không phát hiện ra nơi này còn có một người nữa.

Bí bảo này quả nhiên là rất thú vị.

- cất đi. Sau này đừng có để lộ vật này ra trước mặt người lạ. Dương Khai nghiêm khắc dặn dò.

Đổng Khinh Yên cười hì hi:

- Tiền tài không để ra ngoài, ta cũng không phải đồ ngốc. Vừa nói nàng vừa thu miếng ngọc lại.

- Ngươi đã nghe thấy những gì rồi?

Dương Khai cười hỏi

- Gần hết Nghe thấy hết rồi.

Đổng Khinh Yên lè lười.

- Vậy ngươi biết được bao nhiêu?

- Ta biết ngươi phải đi đến chỗ đó, ta còn biết ngươi đúng là biểu ca của ta Đổng Khinh Yên không nói tiếp. Hôm đó thuận miệng nói vậy thế mà đúng thật.

- Lúc trước ngươi nói là có cách để ta tiếp cận nơi đó, có phải là thực hay không?

- Đương nhiên là thật rồi.

Đổng Khinh Yên liên tục gật đầu.

- Nhưng hiện giờ ta sẽ không nói cho ngươi đâu.

Dương Khai lập tức vui vẻ:

- Có điều kiện? Có điều kiện thì nói đi.

- Đừng để ca ca của ta bắt ta về.

Đổng Khinh Yên vội vàng nói.

Dương Khai nhíu mày không ngừng, hắn đã sớm nhìn ra nha đầu kia là lén lút chạy đến đây. Đổng Khinh Hàn ở Dược Vương Cốc xem chừng cũng là đuổi theo nàng tới. Mặc dù nói mình và Đổng gia có chút quan hệ thân thích nhưng đây dù sao cũng là chuyện nhà người ta, mình sao có thể quyết định được.

Vài ngày trước đó nàng còn bị một đám ác nhân truy bắt, nếu như có chuyện gì không may xảy ra thì Đổng Gia sao có thể để yên?

- Biểu ca à.

Đổng Khinh Yên thấy hắn trầm ngâm liền làm bộ đáng thương, lắc lắc cánh tay Dương Khai:

- Ở nhà buồn chết đi được, ta chi ra ngoài một chút chơi mấy ngày rồi về. Ngươi đừng mật báo cho bọn họ được không?

Dương Khai trầm mặc không nói.

Đổng Khinh Yên luôn miệng cầu xin, cuối cùng giận dữ nói:

- Nếu ngươi không giữ cho tata sẽsẽ chiêu cáo thiên hạ, nói cho bọn họ biết ngươi chính là Dương gia công tử, để xem ai khó sống hơn.

Dương Khai không khỏi day day trán đau đầu.

Đổi lại người bên ngoài uy hiếp hắn như vậy hắn đã giết người giệt khẩu không thương lượng. Nhưng người trước mắt này lại không được.

Suy nghĩ một hồi, hắn nói:

- Hành tung của ngươi nhất định phải nói một tiếng với Đồng Khinh Hàn.

Đổng đại tiểu thư lập tức nhảy dựng lên không ngừng mắng:

- Không có lương tâm. Anh họ thổi, ta ghét ngươi.

- Hãy nghe ta nói hết.

Dương Khai trừng mắt nhìn nàng:

- Nhưng ta cũng có thể bảo vệ ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi đừng có quấy rối

- ừ được.

Đổng Khinh Yên gật đầu như gà mổ thóc.

- Ta hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Dương Khai chỉ đành viết một lá thư.

Đổng Gia Dược Hành.

Đổng Khinh Hàn giận dữ:

- Tiểu thư biến mất rồi? Làm sao có thể biến mất chứ? Các người ăn cứt mà lớn à, bao nhiêu con mắt trông coi như vậy mà sao chi trong chớp mắt đã không thấy rồi?

Mấy tên đệ tử Đổng Gia bị giáo huấn xối xả, câm như hến, khóc không ra nước mắt.

Thực sự không có biện pháp nào, mấy người cũng chẳng có mấy thực lực. Dược Vương Cốc người đi tới đi lui không dứt, tiểu thư lại tinh linh cố quái. Chen vào trong đám người đã không thấy bóng dáng, chúng tôi có thể làm gì được?

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không dám hé răng.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, một đám người ngu ngốc, khấn trương đi tìm cho ta, tìm không thấy tiểu thư các ngươi cũng đừng có quay lại, hãy tìm một chỗ nào đó đem mình chặt ra cho chó ăn, đồ vô dụng!

Đổng Khinh Hàn nét mặt xanh mét giận dữ.

Một đám người như mộng đại xá, khấn trương tìm chỗ rời đi, trong lòng thầm cầu khấn bà cô nhỏ à mau trở về đi, còn không về là chúng tôi tuyệt mệnh mất.

- Thiếu gia, trong Dược Vương Cốc nghiêm cấm động võ, tiểu thư nhất định không có nguy hiểm gì, người đừng lo lắng, chưa biết chừng một lát nữa tiểu thư sẽ trở lại.

Phong Vân song vệ mở miệng an ủi.

- Ta chỉ sợ nó chạy ra ngoài.

Đổng Khinh Hàn nét mặt bất lực,

- Con nhỏ này không biết trời cao đất dày, vài ngày trước mới bị thiệt thòi xong mà vẫn không thèm nhớ.

Vẻ mặt chi hận sắt không rèn được thép.

Song vệ liếc nhau cũng không nói nhiều.

Đang căm tức, một tiểu tư từ ngoài cửa tiến tới, cúi đầu hỏi:

- Vị nào là Đổng Gia công tô?

Đổng Khinh Hàn trầm giọng:

- Là ta.

- Chào Đổng công tử.

Người kia cười nhẹ:

- Có vị khách quan gửi thư cho người.

Đổng Khinh Hàn chấn động.

-Đâu?

Tiểu tư dâng phong thư.

Vô cùng lo lắng mở ra, vội vàng liếc qua, lúc này tảng đá lớn đè nặng trong lòng Đổng Khinh Hàn mới được dờ bỏ.

Một người trong Phong Vân song vệ đưa chút bạc cho người truyền tin, nhìn ánh mắt công tử giãn ra thì mở miệng hỏi:

- Đã có tung tích tiểu thư?

Đổng Khinh Hàn lau trán, nặng nề thở gấp một hơi, hạ giọng nói:

- Đi đến chỗ Dương Khai rồi.

- Đã ở chỗ Dương công tử thì cũng không phải lo lắng rồi.

Trong nhà trọ, Dương Khai thuê cho Đồng Khinh Yên một gian phòng ở sát vách, sắp xếp chu đáo như vậy làm Đổng gia đại tiểu thư cũng cảm thấy Dương Khai tốt hơn nhiều:

- Biểu ca thật là tốt.

Ngày thứ hai Đổng Khinh Hàn tới chơi, Dương Khai đem sự tình đơn giản thuật lại một lần. Đổng Khinh Hàn không ngừng cười khổ, Đống Khinh Yên uy hiếp như vậy làm

hắn cũng không dám dùng sức mạnh rồi. Nếu chẳng may làm lộ thân phận Dương Khai ra cũng không phải chuyện đùa.

Red vào đường cùng cũng chỉ có thể dựa vào tính tình của tiểu muội.

Thời gian vội vã, nhoáng một cái đã bảy tám ngày trôi qua.

Mấy ngày nay Dương Khai dành phần lớn thời gian tu luyện. Dược Vương Cốc này dù người luyện võ rất đông nhưng linh khí thiên địa vẫn dư thừa, coi như cũng là nơi tốt để tu luyện.

Chốc chốc bị Đổng Khinh Yên kéo ra ngoài du ngoạn. Tiếp xúc mấy ngày nay Dương Khai phát hiện ra cô biểu muội của mình cũng là Luyện Đan Sư, chẳng qua cấp bậc không cao, chi là Phàm cấp trung phẩm, coi như cũng chi vừa mới khởi bước.

Nàng là Đổng gia đại tiểu thư, từ nhỏ áo cơm không lo, gia tộc tiêu phí khá nhiều nhân lực bồi dường nàng, muốn có đan dược gì cứ lấy trong nhà là được, không cần đến nàng luyện đan. Cho nên cho dù nàng rất có hứng thú với thuật luyện đan thì cũng chẳng có mấy kinh nghiệm thực tiễn.

Sau khi tới Dược Vương Cốc giống như là đi tới thiên đường, chỗ này điều gì cũng làm nàng lưu luyến quên về.