Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 366: Túy ông chi ý



Nửa ngày sau, Dương Khai vẻ mặt hưng phấn đi ra.

Đồ Phong và Đường Vũ Tiên hai người vội vàng tiến lên thi lễ, cẩn thận đánh giá, phát hiện hắn quả nhiên đã đột phá đến trình độ Chân Nguyên Cảnh thất tầng.

Hai vị huyết thị âm thầm gật đầu, trong lòng cũng có chút ý tán thưởng. Có thể nhanh chóng đột phá sau trận đại chiến này, tư chất tiểu tử này hẳn là không tồi đâu

Chỉ có điều làm cho người ta kỳ quái là, ở Dương gia mười mấy năm, hắn vì sao chỉ là người thường chứ? Mấy năm gần đây, hắn đã xảy ra chuyện gì mà có thể đạt tới thành tựu như hiện tại

Đồ Phong và Đường Vũ Tiên nhìn Dương Khai, biểu hiện trên mặt khác nhau, trầm mặc không nói, dường như đang đợi cái gì.

- Dương gia xảy ra chuyện gì? Vì sao gọi chúng ta quay về sớm vậy?

Dương Khai nhíu mày nhìn hai người, mở miệng hỏi.

Sắc mặt Đồ Phong có chút tăm tối, nói:

- Đúng là gia chủ bị thương. Lúc quyết chiến với nhiều cao thủ Thương Vân Tà Địa, gia chủ thân là sĩ tốt, bị bọn Âm Minh Quỷ Vương và Tuyệt Diệt Độc Vương liên kết đả thương, độc khí quỷ khí đồng thời nhập vào cơ thể. Mặc dù cứu trị đúng lúc, xoay chuyển tính mạng, nhưng trưởng lão trong tộc nói, tình huống không thể lạc quan, cho nên nhất định phải mau chóng xác định gia chủ kế tiếp

- Gia chủ bị thương?

Dương Khai thần sắc ngẩn ra.

Gia chủ Dương gia bây giờ luận thân phận hẳn phải là đại bá Dương Ứng Hào của Dương Khai. Thực lực không thấp, nhưng nhân vật này bị đả thương trong trận đại quyết chiến, mà xem ra vết thương không nhẹ, nếu không đã không vội vã triệu hồi Dương gia dòng chính, triển khai đoạt đích chi chiến.

- Ta biết rồi!

Dương Khai thản nhiên gật đầu.

Đối với người và việc bên trong gia tộc, Dương Khai không hiểu rõ lắm, thậm chí ngay cả vài vị thúc bá cũng chưa từng gặp mặt. Ngoại trừ phụ mẫu của mình ra, Dương Khai không có nhiều cảm tình với những người khác trong Dương gia.

Các dòng chính Dương gia khác cũng vậy.

Thế hệ dòng chính trước đó, cũng ở bên ngoài mười năm mới trở về gia tộc. Đoạt đích chi chiến lại hạ thủ không lưu tình với chính huynh đệ mình, cho nên ràng buộc tình cảm giữa người trong Dương gia rất lạnh nhạt, không sâu đậm như các gia tộc khác

Thấy hắn phản ứng bình thản, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên cũng không quá ngạc nhiên. Hai người ở Dương gia đã lâu, đương nhiên nắm rõ tính tình người của Dương gia

- Tiểu công tử.

. Đồ Phong hỏi một tiếng mang tính trưng cầu:

- Nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta tạm trở về Dương gia trước.

Dương Khai cau mày, nói:

- Trong tộc có quy định kì hạn chậm nhất không?

- Quả thật không có chuyện này.

Đồ Phong chậm rãi lắc lắc đầu.

- Hơn nữa, ta phỏng chừng người là công tử đầu tiên được phát hiện ra. Hai ngày trước Kim Vũ Ưng mới bị thả ra ngoài, tại hạ cùng Vũ Tiên đuổi theo, rất may mắn liền gặp người. Những người khác, chỉ sợ bây giờ còn đang đi theo Kim Vũ Ưng tìm kiếm.

- Vậy là tốt rồi.

Dương Khai thản nhiên cười.

- Tiểu công tử còn có việc chưa xử lý?

- Ừ. Ta muốn về tông môn một chuyến!

Dương Khai gật đầu rồi vuốt cằm.

Đồ Phong và Đường Vũ Tiên liếc nhìn nhau, không khỏi tấc tắc kêu kỳ lạ

Chim đỗ quyên Dương gia, đệ tử dòng chính đều được thả ra nuôi dưỡng, che dấu tung tích trong tông môn khác. Tới kỳ hạn mười năm, đám công tử này lén lút rời tông môn, không để cho trưởng bối và các huynh đệ tỷ muội trong tông môn biết

Dù sao sống ở đó nhiều năm như vậy, cho dù là đứa đầu đất cũng có chút cảm tình, lừa gạt tông môn như vậy, ít nhiều đều sinh lòng áy náy.

Nhưng vị này, chẳng những không lén lút mà đi, rõ ràng còn cố ý muốn trở về một chuyến, như thế có ý tứ vô cùng.

Chỉ có điều lúc gặp trưởng bối tông môn không biết nên giải thích như thế nào?

Đường Vũ Tiên lập tức tò mò:

- Tông môn tiểu công tử tên là gì?

Dương Khai ha hả cười, nhìn nàng một cái, chỉ thấy khóe miệng nàng mỉm cười, đang nhìn mình chờ mong, cơ hồ như thăm dò tình huống

- Không nói vẫn tốt hơn!

Đường Vũ Tiên ngẩn ra, không biết rõ hắn là có ý gì

Tuy nhiên thân là huyết thị, nàng cũng không tiện hỏi tới nữa, chỉ có điều mơ hồ cảm thấy tiểu công tử này không dễ ứng phó

- Đi thôi.

Đang lúc sững sờ, Dương Khai đã quay mình nhảy lên Đạp Vân Câu, hét lớn với mình và Đồ Phong

Hai người liếc nhìn nhau, phi thân cưỡi lên Đạp Vân Câu

Bọn họ mặc dù là Thần Du Cảnh, tốc độ phi hành cũng tương đối mau, nhưng đã có Đạp Vân Câu, tự nhiên cũng vui vẻ tiết kiệm được khí lực và chân nguyên.

Ba con Đạp Vân Câu phi trên mây nhanh như chớp. Trên đỉnh đầu ba người, Ngân Huyết Kim Vũ Ưng đi theo, thỉnh thoảng lại gáy lên những thanh âm trong trẻo

Từ nơi đây đến Lăng Tiêu Các, tối thiểu cũng xa ngàn dặm, dù cưỡi trên Đạp Vân Câu cũng phải hai ba ngày mới có thể đến nơi

Nhưng Dương Khai cũng không dùng tốc độ cao nhất, mà vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm

Một quy củ bất thành văn của Dương gia, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên biết sao Dương Khai lại không biết

Trên đường đi, biểu hiện của bản thân sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của hai vị huyết thị sau này

Tham gia đoạt đích chi chiến, không chỉ có riêng các công tử Dương gia đọ sức, thậm chí có thể nói, vũ lực bản thân là khâu không quan trọng nhất

Đoạt đích chi chiến coi trọng chính là, vị công tử này có thể tụ tập bao nhiêu trợ lực, có thể làm cho bao nhiêu thế lực cúi đầu xưng thần!

Trợ lực tụ tập càng nhiều, thế lực cúi đầu xưng thần càng nhiều, càng có thể nói rõ nhân mạch và thủ đoạn của công tử này. Như vậy mới có thể ngồi trên vị trí gia chủ của Dương gia!

Dương gia đứng đầu Bát đại gia, cần có thủ đoạn và mối quan hệ!

Dương Khai hiện tại có thể nói là hai bàn tay trắng, đương nhiên để ý đến hai vị huyết thị đón mình về nhà này

Trên đường đi, nếu có thể thuyết phục thu nạp họ, chẳng khác gì vừa về tới nhà lại có hai vị Thần Du Cảnh thực lực cao thâm trợ thủ

Cho nên đoạn đường này, không thể đi quá nhanh. Quá nhanh, dù Dương Khai có bao nhiêu thủ đoạn cũng không kịp thi triển. Cũng không thể quá chậm, quá chậm liền có vẻ lười nhác rồi.

Dương Khai đi trước dẫn đường, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đi theo, không một câu oán hận

Một ngày đi hai nghìn dặm, nhàn nhã

Ba ngày sau, mới đi một nửa lộ trình.

Ban đêm, ba người dừng lại nghỉ tạm, Đồ Phong ra ngoài săn bắt thú rừng, Đường Vũ Tiên kiếm củi đốt lửa

Đợi sau khi lửa cháy lên, Đồ Phong cũng có nhiều thu hoạch trở về, hai người rửa sạch ở dòng suối gần đó, rồi đem về nướng

Lúc hai người bận rộn, Dương Khai ở ngoài mười trượng, không ngừng huýt sao, chơi đùa với Ngân Huyết Kim Vũ Ưng đậu trên cây nghỉ ngơi.

Mấy ngày đi đường này, khi dừng lại, Dương Khai đều đùa như vậy với Kim Vũ Ưng.

Nhưng ba ngày nay, thu hoạch quá mức bé nhỏ. Kim Vũ Ưng dường như khá để bụng, ngày đó Dương Khai vì hãm hại Nam Sênh và Hướng Sở nhổ hai sợi kim vũ của nó, đến giờ Ưng nhi vẫn coi Dương Khai là đại địch! Dương Khai tới gần nó một chút, nó liền gáy kêu không ngừng, hai cánh vỗ đập, bộc lộ bộ mặt hung ác.

Ngay cả huyết mạch dòng chính Dương gia như Dương Khai cũng không dễ sai khiến

Đường Vũ Tiên vừa lật trở món thú rừng, vừa nhìn chỗ Dương Khai, thấy hắn vẫn không hề tiến triển, không khỏi hé miệng mỉm cười.

- Đáng đời!

Đường Vũ Tiên nhẹ giọng nói

- Ngân Huyết Kim Vũ Ưng mặc dù chỉ là yêu thú ngũ giai, nhưng thần trí rất cao, nhổ của nó hai cọng lông chim. Cả đời này cũng đừng nghĩ tới việc lại gần nó

Đồ Phong cũng gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với Đường Vũ Tiên

- Tiểu công tử cũng nên biết, sao còn làm những chuyện lấy lòng phí công vô sức thế này?

Đường Vũ Tiên nhíu nhíu mày.

Đồ Phong cười ha hả:

- Ý của người say không nằm trong rượu!

- Có ý gì hả?

Đường Vũ Tiên sửng sốt.

Đồ Phong chậc miệng:

- Tiểu công tử đang nghĩ cách để chúng ta nhìn hắn khác đi, ngươi lại không phát hiện ra. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện đã nhiều ngày tốc độ của chúng ta không nhanh chút nào sao? Hắn chính là ở kéo dài thời gian.

Đường Vũ Tiên kinh ngạc. Ngẫm nghĩ một chút, lập tức cảm thấy Đồ Phong nói có lý, mắt đẹp đánh giá y, nói:

- Ngươi sao lại tinh tế thế, chẳng hợp với thân hình to lớn thế này.

Đồ Phong khẽ cười một tiếng

- Đây không phải tinh tế, là ý đồ của tiểu công tử quá rõ ràng, thằng ngốc nhìn là có thể hiểu được chuyện... Khụ khụ... Dường như ta nói sai nói cái gì rồi.

-Ngươi cứ nói đi?

Đường Vũ Tiên mỉm cười nhìn y, Đồ Phong vô cùng xấu hổ.

Cũng không truy cứu, Đường Vũ Tiên quay đầu nhìn Dương Khai, hé miệng cười:

- Nếu hắn nghĩ như vậy, vậy thì nhất định sẽ thất vọng rồi.

- Ừ, mặc kệ hắn, chúng ta bảo vệ hắn an toàn về đến nơi là được rồi.

Đồ Phong cười hắc hắc, sau đó quát về phía bên kia một tiếng:

- Tiểu công tử, ăn được rồi.

Dương Khai lên tiếng, thần sắc bình thản trở về.

Lúc ăn, Đường Vũ Tiên cười cười, nhìn Dương Khai hỏi:

- Tiểu công tử, ngươi tiến triển như thế nào?

Nghe nàng hỏi như vậy, Đồ Phong vội vàng nháy mắt ra dấu cho nàng, đừng dẫn chuyện cho Dương Khai. Người ta vốn không thể tiến triển, hỏi như vậy không phải định làm mất mặt công tử sao?

Thực ra Đường Vũ Tiên cũng là có lòng tốt muốn nhắc nhở Dương Khai đừng mất công vô ích, không đến lúc đó kỳ vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn

Người trẻ tuổi mà, thích cậy mạnh cũng có thể hiểu được

Chẳng phải lường trước, nghe nàng hỏi như vậy, Dương Khai lại thản nhiên cười, vừa ăn vừa tùy ý đáp:

- Gần được rồi, đến ngày mai hẳn là có thể tiêu trừ địch ý của nó

Đồ Phong và Đường Vũ Tiên lập tức ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn Dương Khai, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Làm sao lại gần được? Rõ ràng không có chuyển biến gì phải không?

Hơn nữa, hắn dựa vào cái gì có thể xác định ngày mai sẽ có thể tiêu trừ địch ý Kim Vũ Ưng? Yêu thú kia trời sinh mang thù, nhổ của nó hai cộng lông chim, nó cả đời khó mà phản ứng lại với ngươi.

- Làm sao vậy?

Dương Khai thấy bọn họ trầm mặc, không khỏi ngẩng đầu hỏi một tiếng.

- Không có gì.

Đồ Phong vội vàng lắc đầu, cười khan nói:

- Vậy cầu chúc tiểu công tử mã đáo thành công!

Lời này nói khá là nghĩ một đằng nói một nẻo. Dương Khai lại dường như không phát hiện ra, chỉ thản nhiên gật đầu:

- Ừ

Đường Vũ Tiên mấp máy miệng, lập tức cảm giác có chút nhức đầu.

Vị công tử trước mắt mạnh miệng như vậy, nếu ngày mai Kim Vũ Ưng vẫn không để ý hắn, vậy hắn chẳng phải là rất mất mặt?

Tiểu công tử mất mặt, nếu thẹn quá thành giận….

Tronng chớp nhoáng Đường Vũ Tiên, ngay cả việc đánh chết Kim Vũ Ưng cũng đã nghĩ tới. Chỉ cần Kim Vũ Ưng đêm nay chết rồi, vậy ngày mai tiểu công tử cũng không cần xấu hổ mất mặt.

Liếc nhìn Đồ Phong, hai người đều cúi thấp đầu, buồn bực, không muốn nói thêm câu nào

Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, vừa ăn thịt nướng, vừa khẽ nhếch miệng nở một nụ cười mà không ai phát hiện ra.​