Chúng nhân đứng chờ ở chỗ cũ chưa đầy thời gian nửa nén hương, Đồ Phong đã lê lết thân mình đầy máu trở về.
Sát khí ở hắn dày đặc như thực thể, tựa như một gã sát thần giáng thế, khiến cả những nhân vật như bọn Thu Ức Mộng cũng không khỏi rùng mình.
Trên tay Đồ Phong là hai cái đầu người, chính là hai vị cao thủ đã giằng co với y và Đường Vũ Tiên trước đó.
Hấp tấp trở về, Đồ Phong ném thẳng hai cái đầu người xuống đất, ngữ khí lạnh tanh:
- Tự sát hết, trừ một tên đã chạy thoát.
Trong chuyến truy sát này của y, hai cao thủ Thần Du Cảnh thất tầng và ngũ tầng nọ đã cắn lưỡi tự sát sau khi bị trọng thương, riêng tên có công lực mạnh nhất thì vội vàng chạy trốn mà thoát được một mạng.
- Người bên này cũng chết cả rồi ạ.
Đôi mắt Đường Vũ Tiên lóe lên tia lạnh lẽo.
- Rất thú vị.
Một nụ cười cổ quái xuất hiện trên gương mặt u tối của Dương Khai.
- Kẻ đứng sau lưng bọn này cũng có chút bản lĩnh đấy!
Bằng không lũ thích khách này sẽ không thể nào cắn lưỡi tự sát ngay thời khắc cuối cùng được, chúng thà vứt bỏ tính mạng, không chịu để lộ bất kỳ tin tức gì.
- Chuyến đi này chỉ có Lã gia biết hành tung của công tử thôi!
Đồ Phong mặt hầm hầm sát khí, trầm giọng nói.
Y thẹn quá hóa thành giận mất rồi.
Trò ám sát này diễn ra ngay trước mắt y và Đường Vũ Tiên, không hiểu đối phương đã dùng thủ đoạn như thế nào mà có thể che giấu hết toàn bộ khí tức cả bọn, khiến cả hai vị huyết thị cũng không phát giác được, nếu không phải chính Dương Khai cảnh giác ngay thời khắc mấu chốt, thì e là lần này chúng đã đạt được mục đích của mình rồi.
Công tử Dương gia bị giết chết ngay trong vòng bảo vệ của hai vị huyết thị công lực cao cường! Tin tức như thế này mà bị truyền ra ngoài, thì cả Huyết Thị Đường sẽ mất hết thể diện, hai người họ cũng sẽ bị gia tộc trách phạt, thậm chí sẽ bị yêu cầu tự tuyệt để tạ tội!
Đó là chuyện rất có thể xảy ra!
Nói cách khác, sự cảnh giác của Dương Khai không những đã cứu mạng chính hắn, mà còn cứu mạng cả Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.
Đồ Phong vô cùng cảm kích, và cũng hổ thẹn tột cùng. Y lập tức nghĩ ngay kẻ chủ mưu là Lã gia. Chẳng phải y ác ý hại người chi, mà chẳng qua bây giờ Bá Huyết Cuồng Thuật đang bao trùm y, sát cơ cuồn cuộn, chiến trí tuôn trào, hoàn toàn không thể suy nghĩ một cách bình tĩnh được.
Cộng thêm việc mấy ngày trước đó, thái độ của Lã gia với Dương Khai cũng khiến y bực bội, nên ắt là y muốn mượn cớ để phát tiết hết ra.
- Lã Lương tuyệt đối không làm chuyện tự diệt vậy đâu!
Đồ Phong hừ một tiếng lạnh nhạt, không thèm đếm xỉa đến thân phận và thể diện của Thu Ức Mộng:
- Lã Lương không làm, chưa chắc những người khác của Lã gia không làm!
Thu Ức Mộng lập tức ngớ người, không biết nói sao cho phải, chỉ trơ mắt nhìn Dương Khai, hy vọng hắn sẽ không vô lý như Đồ Phong.
Dương Khai không nói gì, mà chỉ chau mày, nhìn trái nhìn phải rồi lại liếc sang trận chiến xung quanh cùng thi thể vương vãi trên mặt đất. Đột nhiên, hắn ngẩng lên nhìn Ngân Huyết Kim Vũ Ưng trên trời, vẻ mặt bình tĩnh:
- Không liên quan đến Lã gia, e là chính ưng nhi đã làm lộ hành tung! Lần này chúng ta quá sơ suất rồi!
Nghe hắn nói vậy, Thu Ức Mộng bất giác thở phào. Tuy cách hành xử lần trước của Lã gia khiến Thu Ức Mộng có phần không vui, nhưng bất luận thế nào, Lã gia vẫn phải dựa dẫm vào Thu gia, bao năm qua Lã gia còn cung cấp cho Thu gia không ít hảo phẩm, thế nên đại tiểu thư Thu gia là nàngcó nghĩa vụ và cả trách nhiệm là bảo toàn an nguy cho Lã gia trong khả năng cho phép.
- Con súc sinh này!
Đường Vũ Tiên nghiến răng, tức giận nhìn con Kim Vũ Ưng đang chao liệng trên trời.
- Nhiều năm rồi, không kẻ nào dám gây rối với con cháu Dương gia cả, thế nên cả ta và các ngươi đều không liệu được biến cố lần này. Xem như đi một ngày đàng, học một sàng khôn đi!
Nói xong, hắn cất tiếng huýt sáo, Kim Vũ Ưng lập tức lao xuống.
Cười cợt một cách quái đản, Dương Khai liếc nhìn Thu Ức Mộng:
- Lần này tuy không liên can tới Lã gia, nhưng ta hy vọng chuyện hôm nay có thể truyền đến tai Lã Lương, hơn nữa... phải do Thu gia truyền đi!
Thu Ức Mộng nhất thời không kịp phản ứng, chẳng hiểu vì Dương Khai lại đột nhiên nói vậy. Khẽ nhíu mày suy nghĩ một lúc, nàng chợt sinh cơn căm hờn, nghiến chặt răng, phỉ nhổ:
- Tên này, lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ đến mấy chuyện này! Đúng là cả bụng một bồ dao găm, tham lam cách mấy cũng đâu cần phải làm đến mức này, ta thật sự... ầy, thật sự phục ngươi luôn.
- Hừ! Chúng tự chuốc lấy thôi. Tưởng bổn công tử là bùn nhão không đắp nổi tường thành sao? Lần này coi như là một bài học cho chúng.
Dương Khai cười nhạt.
Mọi người nghe thấy thế, mới biết kỳ thực hắn đúng là có để bụng thái độ của Lã gia với hắn.
Có lẽ hắn chẳng ham gì sự trợ lực từ Lã gia, nhưng hắn không cho phép ai coi thường mình. Những kẻ coi thường hắn, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá.
Chỉ là một cuộc vấn đáp như thách đố giữa hai người mà khiến hai vị huyết thị cùng Lạc Tiểu Mạn chẳng hiểu ra làm sao.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên cũng hướng ánh mắt trông đợi vào nàng, họ muốn biết rốt cuộc thì có điều bí ẩn gì trong đó, mà lại khiến Thu Ức Mộng phỉ nhổ vào cách làm của Dương Khai như vậy.
Thu Ức Mộng cười gượng gạo, nhìn Đồ Phong và Đường Vũ Tiên:
- Ý ta là vị công tử này của nhà các ngươi là kẻ tâm địa hẹp hòi, các ngươi còn không tin... hừ, nói thế này đi, chuyện lần này tuy quả thật không phải trách nhiệm của Lã gia, nhưng suốt dọc đường hành tẩu, Dương Khai chỉ nán lại Lã gia, nếu chuyện hôm nay hắn bị ám sát truyền đến tai Lã Lương, các ngươi nghĩ xem y sẽ phản ứng ra sao?
Đồ Phong sững sờ, chợt ngộ ra, vỗ đùi nói:
- Chắc chắn Lã Lương sẽ thấp thỏm lo sợ rằng tiểu công tử hoài nghi y tiết lộ hành tung!
- Để chứng tỏ sự trong sạch, Lã Lương nhất định sẽ lên Trung Đô thanh minh với tiểu công tử! Nếu đã muốn thanh minh, thì chắc chắn sẽ mang ít lễ vật theo cùng.
Đường Vũ Tiên bưng kín miệng, nhìn Dương Khai vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, dường như không ngờ được hắn lại có thể nghĩ ra ý đồ bất chính như thế chỉ trong tích tắc.
Số lễ vật kia mới là trọng điểm!
- Hơn nữa, đây còn là tin tức do Thu gia ta truyền đạt.
Thu Ức Mộng tức tối đến phẫn nộ
- Lã gia nhất định sẽ cho rằng, Thu gia ta bằng lòng đứng ra hòa giải, ychỉ cần chuẩn bị đủ lễ vật, Dương Khai nhất định sẽ không đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu y. Vị tiểu công tử này của các ngươi đúng là rất biết mượn gió bẻ măng, ăn không nói có, thừa cơ trục lợi!
Cả Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều nhìn Dương Khai đầy ngạc nhiên và khâm phục.
Ý đồ nhanh nhảu như vậy, hai người họ tự vấn là không thể nghĩ ra được.
Vừa mới đối mặt mới một mối nguy về tính mạng, người bình thường nên kinh hồn hoảng vía và tận hưởng niềm vui thoát chết trong gang tấc mới phải.
Còn vị tiểu công tử này của nhà họ thì hay thật, chẳng những vẫn bình thản, điềm tĩnh, mà còn bày ra trò đổ hết tội vạ lên đầu một kẻ chẳng liên can, điều này... đầu óc hắn hơi nhạy bén thái quá rồi thì phải?
Lần này Lã gia... đúng là gặp phải tai bay vạ gió rồi!
Ngay lập tức, hai vị huyết thị đều bất giác thấy cảm thông với Lã Lương. Không biết khi vị gia chủ Lã gia này biết chân tướng sự việc, thì sẽ phản ứng như thế nào.
Mà cho dù y có biết đi nữa, thì cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt! Ai bảo suốt dọc đường, Dương Khai chỉ nán lại ở nhà y?
- Bảo Lã Lương là người không cần phải đến, dâng lễ vật đến là được rồi.
Dương Khai thản nhiên đắp thêm một câu.
Thu Ức Mộng hục hặc, thật sự không muốn để tâm gì đến hắn nữa.
- Rời khỏi nơi này đã rồi hẵng nói những chuyện khác.
Dương Khai huơ tay, thần sắc âm trầm.
Năm conĐạp Vân Câu đào tạo không hề dễ, giá trị không nhỏ thì đã sớm bị dòng nước xiết cuốn đâu mất tăm, năm người họ chỉ còn cánh ngự không phi hành.
Thương thế của Đường Vũ Tiên không nặng, cũng chẳng nhẹ, còn Đồ Phong thì không hề bị thương, nhưng sau tác dụng của Bá Huyết Cuồng Thuật cả một canh giờ, khí huyết toàn thân y đột nhiên suy yếu hẳn.
Để hai vị huyết thị khôi phục hoàn toàn, thì cần ít nhất mười ngày hoặc nửa tháng.
Vừa bị mai phục tập kích, bọn họ cũng không dám rêu rao khoa trương làm gì.
Trên một con đèo nọ, năm người dừng lại nghỉ ngơi.
Dương Khai đích thân ra ngoài săn bắt, hành động này càng khiến hai vị huyết thị bất an trong lòng, nhưng cũng khiến họ cảm kích vô cùng.
Đêm đến, năm người quây quần bên nhau thưởng thức dã vị.
Bầu không khí có phần nặng nề, hai vị huyết thị tự thấy chưa làm tròn bổn phận, ngại ngùng không dám nói gì, ánh mắt nhìn Dương Khai lấp đầy sự hổ thẹn, còn Thu Ức Mộng thì bực mình chuyện Dương Khai thổi phồng chuyện vặt, nên chẳng thèm để ý đến hắn nữa. Lạc Tiểu Mạn thấy không khí cứ quái lạ kiểu gì, nên càng không dám hé miệng, mà ngoan ngoãn như con thỏ con.
Duy chỉ có Dương Khai, ánh mắt bình thản hướng vào ngọn lửa bập bùng, hồi tưởng lại chuyện ban ngày, liên tưởng mọi việc trước sau với nhau, suy đoán những khả năng ẩn chứa trong đó.
Thật lâu sau, Dương Khai mới ngồi thẳng dậy, thình lình lên tiếng:
- Các ngươi không phải áy náy, chuyện lần này không phải nhắm vào ta đâu.
- Tiểu công tử...
Đường Vũ Tiên mấp máy, vẻ mặt hổ thẹn.
Dương Khai khoát tay:
- Không phải ta an ủi các ngươi đâu, chuyện lần này đúng thật không hề nhắm vào ta. Có lẽ chúng đã nắm được phương hướng của chúng ta từ mấy ngày trước rồi, thế nên mới mai phục dưới nước, vì bọn chúng biết, chúng ta muốn qua sông thì phải có thuyền, mà chỉ có chèo thuyền qua sông thì mới tạo được cơ hội cho bọn chúng.
Nghe hắn nói có vẻ rất nghiêm túc, bọn họ đều bắt đầu chăm chú lắng nghe.
- Bọn chúng bày trận rất có tính tấn công, ba người mạnh nhất là để hãm chân hai huyết thị! Những kẻ còn lại thì phụ trách giết chết công tử Dương gia! Những kẻ này nhân số không hề ít, công lực cũng đều rất khá, nhưng lúc chúng truy sát ta, không hề có chút biểu hiện của việc thâm cừu đại hận, suy ra chúng và ta chẳng thù chẳng oán gì hết.
Đồ Phong gật gù:
- Lúc giao chiến, cái tên mạnh nhất đó cũng đã nói một câu, hình như mục tiêu của bọn chúng là toàn bộ công tử Dương gia!
- Không sai. Có điều trùng hợp chúng gặp phải ta, nếu là những công tử khác của Dương gia đi qua nơi này, thì tất cả bọn chúng đều sẽ bị giết chết.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên cũng cũng bất giác tự nhủ may mắn, may là Dương Khai đi qua đây, chứ nếu là những công tử Dương gia khác, với thân thủ và nhân số của đám thích khách nọ, thì liệu bao nhiêu kẻ giữ được mạng mình?
- Các ngươi có chú ý đến việc phân bố thực lực của chúng không?
Dương Khai hỏi một câu đầy hàm ý, khóe miệng nhếch lên nụ cười cổ quái.
- Phân bố thực lực?
Đồ Phong nhướn mày.
- Đúng vậy, một Thần Du Cảnh bát tầng, một thất tầng, một ngũ tầng, một tam tầng, một nhất tầng...
Dương Khai cười khà khà
- Ngoài số này ra, thì còn lại là Chân Nguyên Cảnh. Các phân bố cảnh giới Thần Du Cảnh như vậy, các ngươi không thấy có vấn đề sao?