Hắn mở cái hộp ngọc thứ nhất, là một lọ Nguyên Dịch trân quý, được Nguyên Giả truy cầu, mua sắm đem theo bên mình, công dụng để bổ sung Nguyên Lực cấp tốc.
Cổ Âm mỉm cười, lắc lắc đầu rồi đậy nắp lại.
Tuy lọ Nguyên Dịch này nồng đậm hơn bình thường rất nhiều nhưng đối với hắn lại không có quá nhiều trợ giúp.
Hộp ngọc thứ hai mở ra, một cỗ mùi hương tanh tanh tràn ngập khắp không gian.
Bên trong chứa một cây nhân sâm đỏ máu, toàn thân như đúc bằng xích ngọc, 7 cái lá đen nhánh nhưng ngọc đung đưa qua lại.
Đây là Xích Huyết Mặc Ngọc Tham, hơn nữa còn là 800 năm Xích Huyết Mặc Ngọc Tham có công hiệu bồi bổ khí huyết, là thánh dược chữa thương.
Cổ Âm nhẹ nhàng thu lại, chút nữa tiến hành song tu với Thiên Anh, liền đem một phần cho nàng phục dụng, giúp nàng bồi bổ khí huyết.
Cái hộp ngọc thứ ba làm bằng hàn ngọc lạnh lẽo, vừa mở nắp hộp liền khiến hắn kinh hỉ.
Bên trong chứa một khối đá bằng ngón tay út, mà đúng hơn là một khối đá như gỗ màu xanh, có hoa văn màu vàng nhạt, tản ra sinh cơ dạt dào, Mộc Nguyên Khí dạt ra đem tâm thần của hắn thư giản.
Bề ngoài nhìn đến khá giống một loại vật liệu luyện khí gọi là Mộc Tinh Thạch, chỉ là Mộc Tinh Thạch không có hoa văn màu vàng nhạt.
Chờ mong tới cái hộp thứ tư, nó là một cái hộp bằng đá đen nặng trầm trọng, bên trên dán Phong Ấn Phù gần chục tấm.
Cổ Âm nhẹ nhàng gỡ ra rồi mở hộp, lập tức một cỗ lực lượng nặng nề đánh ra, đem hai tay hắn trầm xuống.
Chỉ thấy bên trong chứa một cái bình trong suốt, bên trong ẩn chứa một ít chất lỏng đen nhánh linh động, tản ra Thuỷ Nguyên Khí dào dạt.
Nhìn nhìn kĩ thậm chí còn có cảm giác như nó có linh tính vậy.
- Tiểu Nguyệt, khối khoáng thạch này và dịch thể kia là gì vậy?
Tiểu Nguyệt xem xét thật kĩ, sau đó khuôn mặt tràn đầy kích động nói:
- Công tử, lần này thật đúng là bắt được vàng rồi.
Khối khoáng thạch kia tuy khá giống Mộc Tinh Thạch, thực chất là thụ tâm của Sinh Dương Thánh Mộc.
Sinh Dương Thánh Mộc là thiên địa dưỡng dục ra thánh thụ, quả của nó chính là thánh dược chữa thương.
Mà khối thụ tâm này niên đại ít nhất cũng hơn 3 vạn năm, có lẽ là Sinh Dương Thánh Mộc chết đi, kịp thời đem năng lượng của mình rút về ẩn vào thân cây sau đó bị chôn vùi mấy nghìn trượng dưới đất.
Sau hơn vạn năm chôn vùi, năng lượng của nó tích tụ trong thụ tâm trải qua nhiệt độ cao và áp lực biến thành tinh thể, năng lượng gần như hoá thành thực chất.
Nếu nhưng công tử bị thương, chỉ cần mời Lục Cấp Luyện Đan Sư luyện chế ra đan dược chữa thương, lại thêm một chút bột của Sinh Dương Thánh Mộc Tinh này thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp 10 lần.
Đáng tiếc lực lượng ẩn chứa bên trong khối tinh thạch này tựa hồ đã trôi đi không ít rồi, linh tính bên trong cũng đã ngủ say.
Hắn hít sâu một hơi, không ngờ khối tinh thạch nhìn như bình thường này lại kinh khủng đến vậy a.
- Vậy còn dịch thể?
- Dịch thể này cũng là thiên địa dưỡng dục ra kì vật- Hắc Hàn Trọng Thuỷ.
Hắc Hàn Trọng Thuỷ chỉ sinh ra ở nơi biển sâu, trọng lực kinh người, lại là nơi giao hoà của Nguyên Khí và Linh Khí, có thể dùng để luyện đan, luyện khí.
Tuy bây giờ chỉ là Tứ Cấp kì trân nhưng khi để càng lâu năm, Linh Tính càng phát triển thì thậm chí có thể phát triển tới Thất Cấp kì trân.
với công tử hẳn có thể phát huy được diệu dụng chân chính của nó, công tử cố lên!
Tiểu Nguyệt mỉm cười giải thích, đồng thời không quên buông lời cổ vũ.
Cổ Âm cũng hưng phấn vô cùng, khi luyện hoá Sinh Dương Thánh Mộc và Hắc Hàn Trọng Thuỷ, bắt đầu tu luyện [Thiên Địa Bất Diệt Quyết tầng 1: Ngưng Linh Tử] thì hắn chính thức bước vào thời kì tu luyện.
- Trước tiên luyện hoá Hắc Hàn Trọng Thuỷ đã, sau đó vừa song tu, vừa luyện hoá Sinh Dương Thánh Mộc chữa thương cho Thiên Anh.
Hắn thầm nghĩ, sau đó lấy ra bình ngọc trong suốt.
Cổ Âm mở nắp, một luồng khí lạnh xông đến làm cơ thể hắn run lên vì lạnh.
Hắn nhìn nhìn một hồi, quyết đoán nuốt nó vào miệng, đồng thời lấy ra bình Nguyên Dịch nuốt đi một nửa.
Tâm thần hắn căng cứng, linh hồn và linh lực đồng thời vận chuyển xuống đan điền, trợ giúp luyện hoá kì vật.
Hắc Hàn Trọng Thuỷ vừa vào miệng, Thuỷ Nguyên Khí và hàn khí không ngừng tuôn trào.
Hắn mượn Linh Lực dẫn dắt nó xuống khu vực đan điền, sau đó không ngừng ngâm tụng khẩu quyết của Thiên Địa Bất Diệt Quyết.
- Công pháp: Thiên Địa Bất Diệt Quyết
+Đẳng cấp: Vô Thượng
+Nguồn gốc:???
+Công năng: Đem Thiên Địa Kì Vật luyện hoá, ngưng tụ thành Linh Tử, sau khi luyện hoá vẫn giữ lại đặc tính của Thiên Địa Kì Vật.
Mỗi Linh Tử đại biểu cho một loại thuộc tính, một khi tụ tập đủ 9 loại linh tử thì có thể tu luyện tầng thứ 2.
Đồng thời còn là công pháp tu luyện Linh Giả, mỗi thời mỗi khắc Linh Lực trong đan điền không ngừng vận chuyển, tẩm bổ linh hồn.
Đây còn là luyện thể công pháp, thuận theo cách vận chuyển lực lượng mà rèn luyện thân thể một cách đặc biệt.
+Yêu cầu: Muốn tu luyện phải là phàm nhân không có linh căn hay hồn nguyên, hoàn toàn là phàm nhân.
......!
Vài giờ trôi qua...!
Trong đan điền Cổ Âm, một “hạt giống” màu lam nhỏ xíu thành hình.
“Hạt giống” hình tròn, bề mặt được khắc lên vô số hoa văn thần bí, chúng hợp thành hình ảnh giọt nước sẫm màu.
Một cỗ hàn khí theo đó tràn ra, đem thân thể hắn rung lên một hồi.
Mà khí tức của hắn phát ra thình lình là Khai Nguyên Viên Mãn, hiển nhiên năng lượng ẩn chứa trong Hắc Hàn Trọng Thuỷ cũng không phải dạng thường.
- Thoải mái a, Linh Nguyên song tu, thiên phú của ta chính là độc nhất vô nhị rồi! Ngươi hình thành từ Hắc Hàn Trọng Thuỷ, vậy liền gọi là Hắc Thuỷ Linh Tử đi.
Vô Lượng Cổ Âm nắm tay lại cảm thán, một thuỷ cầu bị hắn ngưng tụ trên tay, hàn khí lạnh lẽo tuôn trào, không gian xung quanh nó cũng trầm xuống lạ thường.
Đây chính là sự thần kì của Thiên Địa Bất Diệt Quyết, một khi luyện hoá Thiên Địa Kì Vật trở thành linh tử thì hắn sẽ thu được năng lực của kì vật đó, thần kì đến cực điểm.
- Cổ Âm, chàng....!chàng....!chàng là Linh Nguyên song tu sao?
Thiên Anh không biết tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt không thể tin nổi nhìn vào thuỷ cầu trên tay hắn.
Nàng có nằm mơ cũng không ngờ trượng phu của mình vậy mà là Linh Nguyên song tu a.
- Có lẽ là vậy a.
Đây đều do công pháp của mẹ ta để lại tạo nên.
Đúng rồi, thương thế linh hồn của nàng thế nào rồi?
Hắn cười một tiếng, đồng thời lấy mẹ ra làm bia chắn.
Mẹ hắn trước kia là một tán tu ở Thông Huyền Đại Lục, sau đó gặp và yêu thương cha hắn, rồi cùng cha hắn quay về Thanh Dương Môn thành thân.
Người biết được việc này chỉ có cha hắn, hắn, mẹ và gia gia.
Chỉ là gia gia, cha, mẹ hắn đều đã mất, số người biết được sự thật về mẹ hắn đã bằng không.
Cổ Âm biết việc mình sở hữu hệ thống chắc chắn sẽ bại lộ, bằng chứng là hắn đột ngột xuất ra công pháp, bí thuật cao cấp không lẽ không dẫn tới Thiên Anh nghi ngờ.
Vừa vặn lấy thân phận thần bí của mẹ mình, lại phủ thêm sắc thái cao nhân che dấu đi mọi việc.
- Thương thế của thiếp đã khỏi, chỉ là cơ thể vừa trúng độc không lâu, vẫn còn có chút mệt mỏi.
Thiên Anh nói ra, khuôn mặt nàng đúng là có chút tái nhợt.
- Được, chúng ta cùng nhau song tu trị thương tốt thương thế cho nàng.
Vừa vặn ta có một cây Xích Huyết Mặc Ngọc Tham, ta cùng nàng luyện hoá nó.
- Được rồi, chàng đúng là....!
Vũ Thiên Anh chưa kịp dứt lời, lập tức bị hắn xông đến ôm lấy, quật xuống tấm nệm trải sẵn rồi cởi đi y phục.
Lúc này, hắn mới có thể cẩn thận ngắm nhìn thân thể tuyệt mĩ của nàng.
Môi mềm hồng nhuận, khuôn mặt thon thả, ngũ quan tinh xảo, mày liễu nhẹ nhàng, làn da trắng như ngọc, thân cao chỉ 1m6 nhưng lại cân đối cực kì.
Ngực to trĩu xuống, eo thon nhỏ gọn, mông thì căng bóng, nẩy nở, khóm cỏ non lưa thưa, khe tình khép nép, chân thon nho nhỏ.
Thật đúng là vưu vật thế gian.
Lần này, hắn quyết tâm chậm rãi hưởng thụ, lần trước vì gấp rút trị độc cho Thiên Anh nên vẫn chưa cảm nhận được gì a.
Môi khẽ chạm môi, một nụ hôn nồng cháy trao nhau, Cổ Âm nhẹ nhàng xoa bóp đôi đào tiên mềm mại.
Hắn thơm dần xuống, đến vùng ngực thì chậm lại, miệng ngậm chặt đầu ti hồng hào say sưa bú mút.
Một tay Cổ Âm day đầu ti còn lại, còn 1 tay lại trượt xuống khe tình, không ngừng kích thích hạ bộ của Thiên Anh.
Thiên Anh vốn là thiếu nư, chưa biết phải làm gì chỉ dám nằm im chịu trận.
Chỉ là trong cổ không ngừng truyền tới tiếng rên rỉ, đôi mắt khép hờ sung sướng.
Cổ Âm lại di chuyển xuống dưới, áp mặt vào chốn đào nguyên thơm thoang thoảng.
Hai mép âm vật có chút sưng lên, hẳn là vết tích mây mưa mấy giờ trước vẫn còn.
Hắn đặt môi thơm một cái, lưỡi to tham lam tách ra khe hở, luồn lách đánh vào mép âm đ*o.
Hắn tận tình phục vụ nàng khiến Thiên Anh gồng cứng người vì khoái cảm.
Kích thích qua đi....!
Cổ Âm quỳ trên niệm êm ái, kê dương v*t vào đúng cửa mình của nàng rồi từ từ mơn trớn, cạ quy đầu vào cửa mình Thiên Anh.
Nhẹ....!
Thời cơ chín mùi, hắn đẩy nhẹ hông vào cửa mình Thiên Anh.
- Ưm....!
Nàng rên nhẹ một tiếng, như làm theo bản năng của một người phụ nữ, nàng đẩy nhẹ hạ bộ lên, giúp dương v*t Cổ Âm thuận lợi tiến vào.
Hắn bắt đầu khám phá cô bé thẹn thùng của nàng, một cảm giác vừa khít, ôm sát dương v*t hắn.
Hắn nhấp nhẹ, từng chút, từng chút một nhanh dần.
- Cổ Âm, nhanh...!nhanh nữa đi chàng....!a a a....!
Thiên Anh rên rỉ, cố nặn ra một câu nói trọn vẹn truyên vào tai hắn.
- Được, như ý nàng muốn.
Hắn hôn lên má Thiên Anh, hạ bộ không ngừng thúc tới, nhịp độ càng lúc càng nhanh.
Trong lúc đó, Cổ Âm âm thầm vận chuyển Thiên Địa Giao Hoà, từng luồng từng luồng Linh Lực tinh thuần tới cực điểm liên tục vận chuyển xuống hạ bộ, thông qua nơi tư mật chuyển dời vào thân thể Thiên Anh.
Thiên Anh tuy sung sướng nhưng cũng không quên tu luyện, đồng thời vận chuyển Linh Lực của mình trả cho Cổ Âm.
Cả hai mây mưa một lúc lâu, thân thể dần mỏi mệt, Cổ Âm lại lấy ra một cái rễ của Xích Huyết Mặc Ngọc Tham ăn vào.
Lực lượng khí huyết không ngừng được bổ sung, đồng thời luồng lực lượng rđó chuyển dời qua thân thể Thiên Anh, tẩm bổ thân thể nàng.
Tuy Xích Huyết Mặc Ngọc Tham có công hiệu thần kì trong việc bổ sung khí huyết nhưng dược lực của nó có chút cuồng bạo, bên trong còn ẩn chứa Dương Khí, không thích hợp cho Thiên Anh trực tiếp dùng.
Vùa lúc song tu, hắn có thể luyện hoá đi bộ phận Dương Khí và mài đi dược tính cuồng bạo, truyền cho Thiên Anh dược tính ôn hoà nhất có thể..