Tên tay sai lái xe kia vừa đi vừa thở dài: “Ai, Hạ tiểu thư chết rồi… Mọi người giải tán hết đi… Để Đường tổng yên tĩnh một chút…” Hắn than than thở thở, khoé mắt liếc nhìn nam nhân tính kế câu dẫn tổng tài nhà hắn mà không thành, “Này vị Tô kia... Thằng điếm nhỏ, sao mày vẫn ở đây?”
Hắn vốn muốn gọi người nọ là Tô tiên sinh, nhưng nhớ tới những việc trước kia người đó làm, hắn lại giận sôi, giữa đường sửa lại miệng.
Tô Thất đứng ở trước kho, như tre thẳng đứng trong đất, phong thái như “trích tiên”, chắp hai tay sau lưng, đứng nghiêm.
Hai mắt anh nhìn thẳng, đáy mắt như biển rộng: “Tôi ở đây chờ anh ta.”
“…”
Tay sai kia đương nhiên không thể đồng ý, hắn bật thốt lên: “Không được, mày đừng hòng câu dẫn tổng tài của chúng tao!”
Tần Ý nhìn hắn ta, thành khẩn nói: “Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.( *Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân ngọt ngào như rượu ngọt - hàm ý tình cảm người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào nhưng dễ đoạn tuyệt.) Tôi cùng Đường tổng quen biết nhiều năm, chưa hề có ý gây tổn thương cho hắn, cậu vì sao lại không yên lòng?”
Chỗ nào hắn cũng không yên lòng! Làm sao hắn yên tâm cho được! Quân với chả tử, quân tử cái đéo gì! Mày rõ ràng là kiểu người đê tiện, có thể cởi hết trốn trong nhà vệ sinh phòng riêng quán bar, sau đó thừa dịp tổng tài nhà hắn đi vệ sinh mà vồ tới! Vì vậy, hắn giậm chân một cái, tức giận hô: “Mày có nói cái gì cũng không thể ở lại chỗ này!”
Tần Ý kỳ quái nói: “Vì sao tôi không thể.”
Đáp lại anh chỉ có giậm chân giận dữ: “Thỉnh mày rời đi hộ cái.”
Tần Ý trầm mặc một giây: “Đồng chí, cậu có biết cái gì gọi là tự do dân chủ không. Trang Tử nói tiêu dao; Lincoln lại nói không can thiệp. Cậu hiểu rõ ý tôi chứ?”