Vùng Cấm

Chương 27



Giang Trì Cảnh vờ như không hiểu rằng Trịnh Minh Dịch đang chơi chữ. Anh cứ làm lơ thì người thấy xấu hổ là kẻ khác thôi.

Lạc Hải và đội tuần tra nhanh chóng chạy đến phòng giải trí. Vì Trịnh Minh Dịch xuống tay quá nặng, Lạc Hải không xử lý được nên chỉ có thể gọi xe cấp cứu đến rồi cùng đưa Mã Lục đến bệnh viện chữa trị.

Quá trình điều tra suôn sẻ không phát sinh vấn đề khúc mắc nào. Một phạm nhân phụ trách việc dẫn quản giáo ở cầu thang đi, một tên khác thì chịu trách nhiệm dẫn Giang Trì Cảnh đến phòng giải trí, còn Mã Lục là kẻ đầu têu kế hoạch dâm ô này. Trong lúc hai bên xảy ra tranh chấp, Trịnh Minh Dịch nghe tiếng tủ sắt va chạm vào nhau nên chạy đến giúp Giang Trì Cảnh giải vây.

Biến cố nhỏ nhoi vào giờ nghỉ trưa cũng tạm coi như kết thúc ở đó, còn việc thưởng phạt sau rốt thế nào thì do trưởng ngục quyết định.

Đám phạm nhân trong thư viện hóng chuyện cũng đủ rồi, vừa đến hai giờ là cả bọn bị quản giáo lùa đến phân xưởng sau tòa nhà công vụ để đi lao động. Toàn bộ lầu 2 cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Theo lý mà nói, Giang Trì Cảnh đã từ chối không chịu đọc sách cho Trịnh Minh Dịch nghe nữa thì hắn nên rời đi mới đúng. Nhưng trông thấy cánh tay phải của Trịnh Minh Dịch, Giang Trì Cảnh vẫn quyết định giữ người nọ, đưa hắn đến phòng y tế đang vắng người.

“Bảo anh đánh nhau phải biết chừng mực mà thành ra thế này đây.”

Lạc Hải đi bệnh viện rồi, khả năng là đến gần giờ tan tầm mới về lại. Trịnh Minh Dịch vẫn ngồi trên chiếc giường đơn lần trước, mà Giang Trì Cảnh cũng kéo ghế xoay qua, ngồi trước mặt Trịnh Minh Dịch giúp hắn xử lý vết thương như ban nãy.

“Gã vừa rồi phạm tội danh gì đấy?” Trịnh Minh Dịch hỏi.

“Hiếp dâm và giết người.” Giang Trì Cảnh nâng cổ tay Trịnh Minh Dịch lên, lau sạch vết máu trên mu bàn tay hắn.

“Thế không cần phải biết chừng mực.”

Lớp da trên khớp tay của Trịnh Minh Dịch có nhiều chỗ bị trầy, vết thương cả mới lẫn cũ chồng chéo lên nhau khiến Giang Trì Cảnh nhìn muốn hoa cả mắt. Vốn anh cũng không phải là người có tính kiên nhẫn, giờ ép buộc bản thân cẩn trọng thoa thuốc cho Trịnh Minh Dịch nên vẻ mặt anh không mấy dễ chịu.

“Cảnh sát Giang,” Trịnh Minh Dịch lên tiếng, “Cậu không vui à?”

“Hử?” Giang Trì Cảnh nhíu mày, nâng mắt lên nhìn hắn, “Không có.”

“Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Thật ra Giang Trì Cảnh cũng không phải không vui. Trần Nhị là bị Trịnh Minh Dịch tính kế chứ Mã Lục thì khác, loại như thế bị đánh cũng đáng đời, Giang Trì Cảnh không rảnh mà thương xót. Anh chỉ sợ Trịnh Minh Dịch đánh nhau không biết chừng mực, nhỡ xảy ra chuyện gì thì chết dở.

Giờ mọi thứ đã ổn, đương nhiên không có chuyện gì khiến anh khó chịu. Chỉ đơn giản là anh bực dọc vì đang thoa thuốc cho Trịnh Minh Dịch mà thôi.

“Rồi đó.” Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng băng bó vết thương xong, anh vỗ tay ra vẻ đại công cáo thành, “Chịu khó đi nha, trình độ của tôi tới đó thôi.”

Lòng bàn tay phải của Trịnh Minh Dịch bị Giang Trì Cảnh băng bó thành một cục bánh chưng, xấu không tả được. Nhưng Giang Trì Cảnh đã cố gắng hết sức rồi vì đó giờ anh chưa từng băng bó vết thương giống như thế này cho ai cả.

“Tôi được quyền nói thật không?” Trịnh Minh Dịch giơ tay phải lên, nhìn qua ngó lại cả hai bên.

“Không được.” Giang Trì Cảnh đáp.

Trịnh Minh Dịch mỉm cười, vẫn trả lời: “Xấu quá.”

Trán Giang Trì Cảnh nổi gân xanh: “Vậy anh tự làm đi.”

Nói vậy nhưng anh không ngờ Trịnh Minh Dịch tự làm thật.

Hắn tháo từng vòng vải gạc trên tay ra rồi kẹp một đầu vào kẽ hỡ giữa ngón cái và ngón trỏ. Trước tiên hắn quấn hai vòng quanh cổ tay, tiếp đó quấn thêm hai vòng quanh bàn tay, sau nữa là quấn vào kẽ hở giữa các ngón tay, rồi lại tiếp tục quấn hai vòng quanh bàn tay, cuối cùng hắn mới cầm phần vải gạc bị thừa quấn vòng quanh cổ tay.

Đây chính là cách quấn băng tay trong đấm bốc.

Giang Trì Cảnh nhìn đến ngơ ngẩn, bởi cảnh tượng này chính là một trong những thứ mà anh thích nhìn lén nhất.

Chỉ cần Trịnh Minh Dịch bắt đầu quấn băng vải lên tay, đồng nghĩa với việc hắn sắp cởi áo ra, người tuôn mồ hôi như tắm đứng vung tay trước bao cát trong phòng ngủ. Mỗi lần tập luyện xong, hắn sẽ đứng bên cửa sổ tháo băng vải ra, động tác điêu luyện khiến Giang Trì Cảnh mê mẩn đến mức không thể rời mắt.

Hình ảnh chỉ có nhìn thấy qua ống nhòm nay lại bỗng dưng xuất hiện trước mắt anh. Rõ là một động tác hết sức bình thường nhưng lại khiến Giang Trì Cảnh cảm thấy kích thích hơn cả nhìn màn múa thoát y.

“Cậu muốn học không cảnh sát Giang?” Trịnh Minh Dịch nhìn Giang Trì Cảnh đang sững người ra.

“Hở?” Giang Trì Cảnh sực tỉnh, “Không học.”

“Tôi có thể dạy cậu.”

Vừa dứt câu Trịnh Minh Dịch duỗi tay trái vào ngay giữa đôi chân đang mở rộng của Giang Trì Cảnh, hắn nắm lấy viền ghế xoay rồi bất ngờ kéo Giang Trì Cảnh tới trước mặt mình. Bỗng nhiên bị lôi tuột đi khiến Giang Trì Cảnh ngả người ra đàng sau, tiếp đó ghế xoay bỗng đứng lại làm anh nghiêng người về trước theo quán tính, suýt chút nữa là đã đụng chóp mũi vào cằm Trịnh Minh Dịch.

Giang Trì Cảnh vô thức khép hai chân lại, đầu gối đụng vào mép giường. Anh và Trịnh Minh Dịch ngồi đối diện với nhau, nhưng không giống như anh, Trịnh Minh Dịch lại hiên ngang ngồi mở cả hai chân ra để dễ bề kéo anh lại gần hơn.

Đồng phục tù nhân màu cam ôm sát để lộ đường cong của cặp đùi, Giang Trì Cảnh buộc phải cắn đầu lưỡi ngăn chặn những ảo tưởng đang dâng trào trong óc. Anh ngước mắt lên định ổn định lại tinh thần sau mớ hình ảnh mãn nhãn vừa rồi. Nhưng ai ngờ vừa ngẩng lên lại đụng ngay tầm mắt của Trịnh Minh Dịch khiến anh thoáng bối rối vì không biết phải nhìn đi đâu.

Thật muốn chết quách đi cho xong mà.

“Đưa tay đây cho tôi.”

Trịnh Minh Dịch nói xong tự cầm cổ tay phải của Giang Trì Cảnh lên, sau đó lấy một cuộc vải gạc mới từ tủ thuốc bên cạnh ra. Hắn vừa quấn gạc quanh tay anh vừa giảng giải: “Quấn từ đây trước nhé… Quấn hai vòng chỗ này… Rồi tách ngón tay ra.”

Giang Trì Cảnh còn chưa kịp hiểu mô tê gì, thấy miếng gạc trên tay Trịnh Minh Dịch quấn đến ngón tay mình, anh phối hợp tách ngón trỏ và ngón giữa ra. Miếng gạc thô ráp len vào giữa các ngón tay, dưới lực kéo của Trịnh Minh Dịch, vải gạc cọ xát vào vùng da giữa các ngón tay khiến Giang Trì Cảnh bỗng nảy sinh một ảo giác khác thường.

Hai ngón tay này tựa như đôi chân của anh, Trịnh Minh Dịch bảo anh dang rộng hai chân ra, sau đó dùng miếng vải gạc xâm chiếm vùng cấm của anh…

“Trịnh Minh Dịch.” Giang Trì Cảnh hít một hơi thật sâu, không kiềm được phải lên tiếng.

“Hửm?” Trịnh Minh Dịch vẫn không dừng động tác, hắn tiếp tục dùng vải gạc quấn quanh kẽ hở thứ hai và thứ ba trên tay Giang Trì Cảnh.

“Anh có thể đừng quyến rũ tôi nữa được không?”

Câu này đã nghẹn ứ trong lòng Giang Trì Cảnh lâu lắm rồi. Từ cái lần Trịnh Minh Dịch ôm vai anh trong phòng giải trí, ghé vào bên tai anh thầm thì, anh đã muốn bảo Trịnh Minh Dịch nên tiết chế lại, đừng có hơi tí lại bắn hormone giống đực của mình ra.

Dĩ nhiên Trịnh Minh Dịch cảm thấy hơi khó hiểu, hắn thoáng mỉm cười rồi đáp: “Tôi không hề quyến rũ cậu, cảnh sát Giang.”

“Anh có mà.” Giang Trì Cảnh nhíu mày.

“Tôi thật sự không có.” Quấn băng xong xuôi, Trịnh Minh Dịch nhìn về phía Giang Trì Cảnh, “Cậu có muốn xem thử nếu tôi quyến rũ cậu thì sẽ trông như thế nào không?”

“Gì cơ?” Giang Trì Cảnh ngây người.

Trịnh Minh Dịch đột nhiên khép đùi lại kẹp hai chân Giang Trì Cảnh vào giữa chân mình, sau đó hắn dùng tay trái túm lấy gáy anh, cứ thế sáp lại gần.

Trông thấy khuôn mặt Trịnh Minh Dịch ngày càng phóng đại, Giang Trì Cảnh vô thức muốn bỏ chạy nhưng cả chân và cổ anh đều bị Trịnh Minh Dịch khống chế, hoàn toàn không có đường lui. Cảnh tượng trước mặt tựa như thước phim quay chậm, tầm mắt Giang Trì Cảnh lướt qua phần đỉnh lông mày của Trịnh Minh Dịch đầu tiên. Trong lúc lơ đãng anh sa vào đôi con ngươi sâu thẳm ấy, rồi lại lướt qua sống mũi cao cao, cuối cùng mới chầm chậm dừng lại trên đôi môi của người nọ.

Hóa ra cách “quyến rũ” mà Trịnh Minh Dịch nói là trao anh nụ hôn một cách thẳng thừng à? Vậy thì có hơi tầm thường và tục tằng rồi đó nha! Hay Trịnh Minh Dịch vốn là kiểu người thích vồn vã như thế này?

Hàng mi Giang Trì Cảnh run rẩy, anh cố gắng không để bản thân nhắm mắt lại.

Nhưng ngay lúc đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, Trịnh Minh Dịch bỗng quay người, bờ môi quệt qua góc nghiêng trên mặt Giang Trì Cảnh. Hắn ghé vào tai anh bảo: “Cậu xem giúp tôi với cảnh sát Giang, hình như tôi bị muỗi cắn rồi đúng không?”

Dứt lời Trịnh Minh Dịch hơi lùi về sau một chút, sau đó mở cổ áo ra chỉ vào vị trí xương quai xanh của mình.

Trên gương mặt vẫn còn hơi ấm của làn môi, Giang Trì Cảnh gắng gượng nhìn sang, tầm mắt rơi vào chỗ xương quai xanh của Trịnh Minh Dịch. Do người nọ đang nghiêng người về phía trước và ngưỡng cổ lên nên Giang Trì Cảnh không chỉ trông thấy xương quai xanh của hắn mà còn trông thấy cả yết hầu nhô lên một cách lộ liễu.

Muỗi cái quần què.

Trong đầu Giang Trì Cảnh bật ra bốn chữ này.

Trên làn da màu yến mạch trơn láng rõ ràng chẳng có vết muối cắn nào. Phải mà cần thì Giang Trì Cảnh cũng muốn nhào lên đó cắn cho hai phát góp phần tạo nên vết tích cho hắn.

“Anh ngứa đòn rồi đúng không?” Thoát được ải mỹ nhân, Giang Trì Cảnh nghiến răng nghiến lợi hỏi Trịnh Minh Dịch.

Trịnh Minh Dịch khẽ cười, yết hầu nhẹ rung. Hắn ngồi thẳng người, trở lại tư thế ban nãy rồi đáp, “Chỉ là muốn chứng minh cho cậu thấy ban nãy tôi không hề quyến rũ cậu thôi mà.”

So với màn giả vờ giả vịt bị muỗi đốt này, việc Trịnh Minh Dịch dạy anh băng tay ban nãy đúng là không hề có ý trêu ghẹo gì cả. Nhưng với Giang Trì Cảnh mà nói, cả hai hành vi này đều mang tính dụ dỗ anh, chẳng qua một bên là vô tình một bên là cố ý mà thôi. Dĩ nhiên tính chất của hành vi mang tính cố ý sẽ nghiêm trọng hơn chút.

“Bỏ chân ra.” Giang Trì Cảnh nói.

Trịnh Minh Dịch vẫn ngồi im.

Giang Trì Cảnh thử vùng ra, ai ngờ Trịnh Minh Dịch lại càng kẹp chặt chân anh hơn.

“Tôi đếm tới ba,” Giang Trì Cảnh cố nén cơn giận, “Ba…”

“Một.” Trịnh Minh Dịch chủ động đếm thay số còn lại cho Giang Trì Cảnh. Hắn thoải mái chống hai tay ra đằng sau, đầu nghiêng nghiêng nhìn Giang Trì Cảnh như thể được trông thấy dáng vẻ nổi cáu của Giang Trì Cảnh là một chuyện gì đó rất hay ho.

Giang Trì Cảnh điên tiết thật rồi, anh bỗng nhích người lên xô Trịnh Minh Dịch ngã lên giường. Tay trái nắm cổ áo hắn, tay còn lại anh giơ nắm đấm lên nói: “Anh nghĩ là tôi không dám đánh anh có phải không?”

“Có đâu nào.” Trịnh Minh Dịch chống khuỷu tay trái ra sau, hắn dùng tay phải nắm lại cổ áo đồng phục của Giang Trì Cảnh, lôi anh sát lại gần, “Tôi đang đợi cảnh sát Giang đánh mình đây.”

Giang Trì Cảnh hoàn toàn không ngờ Trịnh Minh Dịch sẽ dùng chiêu này, do không ổn định được trọng tâm, nắm tay đang giơ lên của anh mất đà chống xuống bên cạnh Trịnh Minh Dịch.

“Cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch vẫn nắm cổ áo Giang Trì Cảnh. Hắn cụp mắt, đảo ánh nhìn chung quanh phần cổ áo của anh, “Tôi có thể xé đồng phục của cậu không?”

Giang Trì Cảnh giật thót. Anh biết camera có thể quay tới chỗ của mình và Trịnh Minh Dịch, khéo có khi đồng nghiệp trong phòng camera giám sát đã thấy có gì đó sai sai giữa hai người. Lỡ như Trịnh Minh Dịch xé đồng phục của anh thật…

“Anh biến thái hả?”

Giang Trì Cảnh luýnh quýnh đẩy Trịnh Minh Dịch ra, bật người đứng dậy khỏi giường. Anh vuốt lại phần cổ áo bị nhăn nhúm.

Trịnh Minh Dịch chậm rãi ngồi dậy, hắn bỗng phóng tầm mắt về phía cửa phòng y tế.

Giang Trì Cảnh sửng sốt, vội nhìn theo Trịnh Minh Dịch thì thấy nửa người của ai đó đang dán vào cửa phòng y tế. À không, nói đúng hơn là Vu Quang đang lấp ló ở ngoài ấy, cu cậu chỉ để lộ nửa khuôn mặt, hai mắt đăm đăm nhìn Giang Trì Cảnh và Trịnh Minh Dịch.

“Sao nhóc lại tới đây?” Giang Trì Cảnh nhíu mày.

“Em tới tìm cảnh sát Giang ạ.” Vu Quang ủ dột đáp.

“Tìm tôi?” Giang Trì Cảnh khó hiểu, “Sao thế?”

Đôi mắt đen láy của nó nhìn sang Trịnh Minh Dịch, ra vẻ nó không muốn nói cho Trịnh Minh Dịch cùng nghe.

Giang Trì Cảnh nhìn đồng hồ, anh bèn bảo Trịnh Minh Dịch, “Anh nên đi rồi đó.”

Trịnh Minh Dịch đứng dậy, đi về phía Vu Quang đứng. Vu Quang biết Trịnh Minh Dịch không phải người nên dây vào nên người nọ càng bước lại gần, nó lại càng co người dính sát vào sau bức tường.

“Mai gặp nhé cảnh sát Giang.”

Trước khi đi, Trịnh Minh Dịch quay đầu lại bảo Giang Trì Cảnh như thế.

Giang Trì Cảnh bỗng nhờ lại khoảnh khắc bờ môi Trịnh Minh Dịch chạm vào một bên mặt mình ban nãy, vành tai vô thức đỏ bừng lên. Cũng may Trịnh Minh Dịch rời đi rất nhanh, Giang Trì Cảnh bình tâm trở lại, nhìn Vu Quang vẫn đang thập thò ngoài cửa: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Vu Quang vẫn trưng ra dáng vẻ ỉu xìu như ban nãy, nó hỏi: “Cảnh sát Giang, anh có chơi cổ phiếu không ạ?”

“Cổ phiếu?” Giang Trì Cảnh càng thấy khó hiểu, “Không chơi.”

“Anh xạo em.” Vu Quang rũ mắt thì thầm một câu.

Giang Trì Cảnh chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, anh đi thẳng tới chỗ Vu Quang, kiên nhẫn hỏi lại: “Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Hai người vốn không thân nhưng tính ra cũng thường chuyện trò với nhau. Ấy thế nhưng Giang Trì Cảnh lại không ngờ anh vừa tới quần, Vu Quang lại càng lùi về sau hơn, cố giữ một khoảng cách nhất định với anh.

“Anh đừng qua đây.” Vu Quang nói, “Em không thể đứng gần anh quá.”

Khóe môi Giang Trì Cảnh giật giật, anh quyết định từ bỏ luôn ý định tâm tình cùng Vu Quang. Nhiều khi anh thật sự không hiểu ông nhõi con này đang nghĩ gì, chẳng biết Lạc Hải làm thế nào mà giải quyết được mớ bòng bong khác biệt do khoảng cách thế hệ tuổi tác gây ra nữa.

“Thế thôi dẹp đi.”

Giang Trì Cảnh rời khỏi phòng y tế. Về đến phòng y tế, Vu Quang cũng lén la lén lút đi theo anh. Giang Trì Cảnh chỉ coi nó như kẻ vô hình, tiếp tục giải quyết việc của mình. Được một lúc sau, dường như Vu Quang không thể kiềm chế được nữa, thằng bé ngập ngừng định đi vào khu vực làm việc của Giang Trì Cảnh.

“Cảnh sát Giang ơi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Vu Quang vừa nói vừa định bước chân vào khu vực làm việc, Giang Trì Cảnh nhanh chóng cản nó lại.

“Xê ra cho tôi.” Giang Trì Cảnh hất cằm, “Có gì thì đứng bên ngoài nói.

“Nhưng Trịnh Minh Dịch được vào mà?” Vu Quang bĩu môi.

“Hắn là hắn, còn cậu là cậu.” Giang Trì Cảnh phũ phàng đáp, “Hỏi lại lần cuối, rốt cuộc là nhóc có chuyện gì đây?”

Vu Quang hít một hơi thật sâu, nó nhoài người lên bàn làm việc, lấy tay che hai bên miệng thầm thì với Giang Trì Cảnh, “Em biết bí mật của cảnh sát Giang rồi.”

Bí mật?

Giang Trì Cảnh nghe vậy lập tức nhíu mày, anh cứ ngỡ Vu Quang đã biết chuyện có camera giám sát ở phòng giải trí. Nhưng nghĩ kĩ lại anh mới nhớ, Vu Quang còn chưa đi đến phòng giải trí lần nào. Chuyện mà ngay cả đám phạm nhân khác còn không biết thì làm sao mà nó biết được.

“Bí mật gì?” Giang Trì Cảnh bình tĩnh hỏi lại.

“Hai bữa nay em đi nằm vùng ở bộ phận hành chính, theo dõi hết tất cả những ai là quản giáo văn thư rồi.” Vu Quang càng nói càng giảm âm lượng.

“Rồi sao nữa?” Giang Trì Cảnh hỏi.

“Cảnh sát Giang là go thần chứ gì.” Trong mắt Vu Quang ánh lên vẻ hứng khởi, “Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi thần tượng ơi.”

Giang Trì Cảnh: “…?”

***