- Sao? Em không nắm được tình hình của lớp ta à?
- Dạ thưa thầy…
Nước mắt Nhi chực trào ra. Nhiều năm liền làm lớp trưởng, chưa bao giờ Nhi để thầy phải nói nặng. Hơn nữa, lần này lại do Nam - một lớp phó gương mẫu, học giỏi. Càng nghĩ, Nhi càng cảm thấy uất ức.
Buổi họp kết thúc.
Không chút ái ngại, Nhi lao thẳng vào làn mưa trắng xóa. Nước mưa làm cảnh vật như nhòa hẳn đi. Tấm áo mưa mỏng không che nổi những hạt mưa như đang giận giữ. Chúng tạt vào mặt, vào người Nhi ướt đẫm. Cho đến khi cái lạnh làm môi Nhi rung lên theo nhịp thở cũng là lúc vòng bánh xe dừng lại trước cổng nhà Nam.
- Có chuyện gì vậy Nhi? Vào nhà đi kẻo lạnh.
Cố gắng lắm, Nhi mới giữ được bình tĩnh:
- Sao Nam không đi học?
- Chỉ thế thôi mà Nhi phải cất công đến tận nhà mình ư? Nam đã trả lời Nhi nhiều lần rồi. Tại trời mưa, mẹ sợ mình bị cảm lạnh nên không có cách nào khác hơn. Cho mình xin lỗi đã để bạn phải lo lắng.
Lo lắng ư? Hóa ra Nam nghĩ chỉ vì mình lo lắng nên mới vượt qua mưa gió để đến đây? Ý nghĩ ấy chợt thoáng qua khiến Nhi không thể bình tĩnh:
- Nam chỉ nghĩ được như thế thôi sao? Còn phong trào thi đua, còn thầy chủ nhiệm, còn danh dự của cả lớp thì không đáng gì à?
- Mình biết rồi, kể từ nay mình hứa sẽ không làm gì để phải ảnh hưởng đến lớp nữa. Nhi ướt hết rồi, hay để Nam đưa Nhi về nhé!
- Cảm ơn Nam, chỉ cần bạn đừng bỏ học nữa là mình vui rồi!
Nói xong Nhi nhấn bàn đạp cho vòng bánh xe quay đi.
Sáng.
Nhi đến trường sớm hơn. Những tia nắng đầu ngày nghịch ngợm đùa trên tóc. Quãng đường này đã trở nên thân quen từ khi nào, quen đến nỗi Nhi luôn phập phồng lo lắng đến một ngày nào đó phải xa nó.
Trống vào học vang lên giòn giã, vẫn chưa thấy Nam tới. Nhi bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Giờ học trôi qua nặng nề, lời giảng bài nhẹ tênh như cơn gió thoảng. Tất cả hình thành chữ “giận” to đùng trong tâm trí Nhi.
Nhi thả người xuống chiếc ghế bành bên gốc cây xà cừ sần sùi. Xơ già đang loay hoay bên mớ củi khô, thấy Nhi liền nhẻo miệng cười hiền lành:
- Lại gây nên chuyện rắc rối gì nữa phải không cô bé?
Nhi lắc đầu nguầy nguậy:
- Xơ ơi, con buồn quá!
- Đừng buồn! - Xơ già đẩy gọng kính lên khỏi chóp mũi - Này nhé, tuổi trẻ của con sẽ trôi qua rất nhanh. Đừng để những chuyện không đáng làm lãng phí thời gian. Bây giờ nói cho ta nghe rồi quên nó đi nhé! Nào, bắt đầu kể đi chứ!
Khi mới trò chuyện với xơ lần đầu, Nhi cảm thấy tự ái cực độ bởi chuyện gì người cũng cho là “không đáng”. Mà chỉ đợi khi qua rồi, Nhi mới cảm thấy không đáng thật. Từ đó, Nhi thường xuyên đến đây hơn. Khi không có chuyện thì đến chơi, lúc có chuyện thì đến than thở. Lạ một điều, chỉ cần Nhi nói ra với xơ, lắm lúc chẳng cần biết xơ khuyên gì cũng thấy lòng nhẹ hẫng đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ cũng vậy. Nhi tung tăng chạy vù qua khoảng sân nhà thờ rộng, được một đoạn mới chợt nhớ mình chưa chào xơ. Nhi quay lại vẫy tay:
- Xơ ơi, con về nhé! Xơ vào nhà đi kẻo mưa ướt hết! Xơ ơi…
Tiếng Nhi lanh lảnh hòa cùng tiếng gió ngân vang.
- Nam biết ngay là Nhi đang ở đây!
- Ơ…
Nhi quay người lại, đụng phải Nam đã đứng đó từ bao giờ, vài hạt mưa li ti vương đều trên tóc:
- Nhi còn giận Nam lắm phải không? Nam tính gửi đơn lên trường, nhưng cũng muốn gặp Nhi một lần trước khi nghỉ học.
- …
- Là bạn với nhau đã lâu, mình hiểu tính Nhi mà. Có chuyện gì Nhi chưa biết mà Nhi chịu để yên kia chứ!
- …