Vùng Đất Vô Hình

Chương 42: Chương 42




Trong giờ phút nguy cấp, Minh Khánh nghe thấy một tiếng méo, rồi một con hổ màu đen lao ra ngậm lấy cổ áo của hắn giữ hắn lại. Minh Khánh cả người bị nhấc lên không khung, phần chân nằm bên trong, phần đầu nằm bên ngoài đường hầm tăm tối của ngôi mộ. Minh Dũng cũng phản ứng rất nhanh, trong lúc nó giằng co với bà Mun liền thả âm binh trong lệnh bài chưởng môn ra để tấn công. Minh Long thì bắt đầu niệm chú, bắt đầu sử dụng tuyệt kỹ bí truyền - Dẫn Lôi Tiêu Hồn Chú của môn phái. Đó là một môn thần thông cực kỳ lợi hại, so với Ngọc Yến Bát Môn Tỏa Hồn Trận của phái Mộc Quyết cũng không kém là bao.
Từ trên không trung, một đám mây đen kéo tới. Sau đó sấm chớp bắt đầu nổi lên bên trong đám mây lập lòe. Nước mưa bắt đầu rơi xuống nghĩa địa của làng Con , thấm ướt đầu tóc và quần áo của Minh Khánh. Rồi “Ầm” Minh Long vung tay, một tia sét sáng rực xé rách bầu trời đêm rơi xuống cửa ngôi mộ. Minh Khánh thấy cả người như bị xé rách, bị một luồng sức mạnh khủng khiếp xô vào. Cả người hắn giống như đi vào địa ngục, bên ngoài bị lửa thiêu, bên trong bị dao cắt. Bà Mun kêu lên một tiếng đau đớn. Trong cơn đau đớn bà há miệng nhả Minh Khánh ra. May mắn lúc đó ‘nó’ cũng đã bị thương nên không kéo Minh Khánh xuống nữa. Minh Dũng vội bò đến lôi Minh Khánh ra khỏi cửa ngôi mộ. Bốn người và một con mèo kéo nhau chạy vội vã ra khỏi nghĩa địa làng Con.

Cơn mưa mà Minh Long gọi đến tan đi rất nhanh. Bốn người ngồi dưới một gốc cây bên bờ ruộng thở hồng hộc. Tất cả đều rất mệt mỏi, về cả thể xác lẫn tinh thần. Bọn họ lê tấm thân tàn tạ đó trở về làng Mía. Sau khi báo cáo với hội đồng chưởng môn của người tu đạo, ba anh em quay về nhà trọ ngủ. Minh Khánh đánh một giấc tới tận bữa cơm trưa ngày hôm sau. Nếu Minh Dũng không gọi hắn, Minh Khánh còn muốn ngủ. Ba người giải quyết xong bữa cơm đạm bạc rồi đi tới sân đình. Hôm nay bọn họ phải trở lại nghĩa địa làng Con.
Tháng bảy rồi nhưng trời vẫn nóng bức. Mồ hôi ướt khiến quần áo dính sát vào người Minh Khánh rất khó chịu. Hắn vung vẩy chiếc quạt nan quạt lấy quạt để. Bà Mun nằm phểnh râu trong lòng Minh Khánh hưởng thụ. Đêm qua bà đã cứu mạng hắn, nhận sự phục vụ của hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Một lát sau Minh Dũng dẫn theo đoàn người tới. Lần này ngoài ba người phái Phổ Linh ra còn thêm khoảng gần hai mươi người. Tất cả đều là những người tu đạo tài giỏi nổi tiếng ở phủ lộ Bình An.
Cơn mưa hôm qua đã xóa sạch tất cả dấu vết ở nghĩa địa làng Con. Thậm chí đến ngôi mộ đá trắng dường như cũng bị trôi sạch. Ở trung tâm nghĩa địa, thứ duy nhất mà Minh Khánh còn tìm được về trận chiến đêm qua là một cánh hoa héo rũ. Nếu như không có cánh hoa Ngọc Yến bị nhuộm đỏ đó, chẳng ai tin đêm qua nơi đây đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt.
Tìm mãi không thấy ngôi mộ, đoàn người đành chờ đến trời tối. Quả nhiên vào đầu giờ Hợi, lúc trăng vừa lên, đoàn người lại thấy ngôi mộ đá trắng bị mở nắp hiện ra. Lần này ba anh em phái Phổ Linh không đi xuống dưới nữa. Mặc dù Minh Khánh rất muốn thu hồi lại thanh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm nhưng hắn biết hiện tại lấy thực lực của hắn, xuống dưới chỉ làm mồi cho ‘nó’. Hắn không biết ‘nó’ thực chất là cái gì, thậm chí còn không thấy được hình hài của ‘nó’. Minh Khánh chỉ biết thứ đó rất khủng khiếp.
Ba người ngồi chờ bên cạnh ngôi mộ một lúc lâu. Để để phòng, Minh Long Minh Dũng còn bày ra một bộ trận pháp, Tứ Môn Tỏa Trận. Gọi là trận pháp cho oai chứ thực ra bộ trận pháp này chỉ việc cắm bốn là cờ xung quanh , xong đó dán một số bùa lên đất là xong. Bộ trận pháp này chuyên dùng để vây khốn các loại linh hồn không có thân thể. Nếu có việc gì xảy ra, dựa vào bộ trận pháp này, ba anh em phái Phổ Linh có đủ thời gian để trốn thoát. Quả nhiên một lúc sau, Minh Dũng thấy đất dưới chân bắt đầu nổi lên một làn sương màu đỏ. Minh Long dùng tay hứng, chờ sương đọng lại, đưa lên mũi ngửi rồi khẳng định: “Sương máu!” Lúc này từ xung quanh ngôi mộ đá trắng, sương đỏ đã tỏa rộng ra mười mấy thước. Minh Dũng nói; “Bên dưới có chuyện rồi.” Minh Long mới nhớ ra hôm qua về giặt quần áo, cả chậu nước đều bị nhuộm đỏ. Có khả năng đêm qua sương máu cũng có xuất hiện mà bọn họ không để ý. Sau đó Minh Long gọi mưa rửa sạch hết nên không ai phát hiện ra mà thôi.

Minh Khánh vẫn dùng Âm nhãn nhìn về phía cửa ngôi mộ. Không hiểu sao âm nhãn của hắn không thể xuyên thấu được cầu thang để nhìn xuống dưới. Tựa như hầm ngầm phía dưới cách mặt đất cả dặm đường vậy.
Đột nhiên Minh Khánh nhìn thấy, trong cái đường hầm tăm tối đó, có hai hình người đang vội vã leo lên. Phía sau bọn họ chính là ‘nó’. Minh Khánh bình tĩnh quan sát ‘nó’. Lần này bọn họ có đủ thời gian chuẩn bị. Không chỉ Tứ Môn Tỏa Trận, Minh Dũng đã thả âm binh trong lệnh bài ra. Minh Long cũng đã chuẩn bị sẵn sàng Dẫn Lôi Tiêu Hồn Chú. Cái cảm giác đầu tiên khi Minh Khánh nhìn kỹ đó là ‘nó’ chính là một thứ vô định. Không có hình dạng, không có màu sắc, cũng không tình cảm.
Thậm chí không giống với những linh hồn thông thường mang trên mình đủ loại oán khí, âm khí, ‘nó’ rất sạch sẽ. Trên người ‘nó’ không có một tia gì xúc cảm, hoặc ô uế. Bàn tay nó thò ra kéo người cũng không giống Minh Khánh tưởng tưởng là bàn tay người mà là một đoàn màu trắng, giống như vô số sợi chỉ đan xen vào nhau. Người bị ‘nó’ chạm vào mắc vào những sợi tơ mỏng manh đấy, rồi rơi ngược trở lại lỗ đen hun hút.
Lúc này kẻ cuối cùng còn sống trong đoàn người đã leo lên khỏi căn hầm. Ông ta hô lên : “Chạy mau!” Minh Khánh, Minh Dũng , Minh Long không để ý tới ông ta. Bọn họ đang chờ nó. Ba người biết hiện tại bọn họ không thể tiêu diệt nó nhưng bọn họ vẫn muốn đánh một trận. Để xem nó là cái gí̀? Sức mạnh được che dấu của nó lớn đến đâu?

Sau khi kéo người xuống hố đen, ‘nó’ lại trồi lên. Nhưng ‘nó’ không ra khỏi ngôi mộ mà chỉ đứng ở cửa. Minh Khánh kêu lên: “Ở ngay trước cửa.” Minh Long bắt đầu niệm chú. Một tia sét bay xuống ngay chính giữa ngôi mộ. Minh Khánh thấy nó quằn quại trong những tia lửa điện, giống như người ta bỏ một con sâu lên chảo rang nóng vậy. Rồi đột nhiên từ phía dưới hố sâu đen nhánh, một làn sương máu tỏa ra bao phủ lấy nó. Rồi ‘nó’ dường như không còn đau đớn nữa, liếc nhìn ba người một cái, lại chui xuống phía dưới, chìm nghỉm trong cái hố đen thăm thẳm.
Minh Khánh lúc này mới thở dài một hơi, nói với Minh Dũng đang ôm cứng lệnh bài: “Nó đi xuống dưới rồi.” Lúc này bọn họ mới đỡ người còn sống lên. Ông ta nằm co quắp phía sau một ngôi mộ khác, xem chừng đang ẩn nấp. Minh Dũng mới phát hiện ra người này là chưởng môn đời thứ ba mươi hai của phái Thiên Cầm. Lúc này áo quần ông ta đã ướt đẫm. Minh Long cau cái mũi lại, trong lòng thầm nghĩ chưởng môn gì mà thối thế.