Vùng Đất Vô Hình

Chương 49: Chương 49




“Trên trời cao có mây trôi lặng lẽ.
Và để cho những ngày dài trở nên bất tận.
Cánh hoa có nở, ngọn cỏ có dài?
Để cho cánh gió thơm ngọt ngào hương đồng xanh.”

Tiếng ca của ai văng vẳng đánh thức người đàn ông đang ngủ bên lề đường. Ông đội chiếc mũ tre đã te tua như bã mía mà người ta nhổ ra. Bộ quần áo trên người đã rách rưới, thủng từ đầu gối đến tận trên đùi. Ông vểnh tai lắng nghe tiếng hát, tháo chiếc dép gỗ ra vỗ xuống đất theo nhịp. Miệng ông say sưa hát theo.
Mãi cho đến khi tiếng hát ngừng người đàn ông mới tỉnh giấc mộng. Ông ta như một người say, lảo đảo bước vào trong làng. Miệng của ông vẫn lẩm nhẩm.
“Để cho cánh gió thơm ngọt ngào hương đồng xanh.
Đừng nhắm mắt, đừng ngủ say... Tôi xin nàng đấy.
Để tôi hát lời thì thầm…”
Trong bóng hoàng hôn chập choạng, người đàn ông ngồi phịch xuống dưới một bụi tre. Tay ông tháo chiếc đàn bầu sau lưng ra, bắt đầu kéo. Tiếng đàn bầu réo rắt mang theo những âm điệu buồn thăm thẳm. Người đàn ông cứ kéo mãi, kéo mãi cho đến lúc trăng lên… cho đến khi ông nhận ra có người đang khóc. Người đàn ông dừng tay, bước tới góc khuất. Sau gốc cây, có một cô gái xinh đẹp đang ôm mặt. Nước mắt cô ướt nhòe gò má và những sợi tóc vương trên mi.
Chờ cô gái khóc xong, người đàn ông mới móc trong người ra một chiếc khăn tay đưa cho cô. Cô gái lau nước mắt bằng chiếc khăn tay trắng muốt đó, miệng líu ríu cảm ơn. Người đàn ông cười thật hiền. Chòm râu rậm và vẻ ngoài xấu xí không che lấp được ánh sáng trong đôi mắt nâu tuyệt đẹp của ông. Đó cũng là lần đầu gặp mặt của ông và nàng.
Nàng mới mười bảy tuổi, xinh đẹp tựa như một bông hoa. Không, một bông hoa thì tầm thường quá. Trong mắt ông nàng là một cô tiên trên trời. Nàng có giọng hát trong trẻo và một trái tim nhiều xúc cảm. Ở bên nàng, ông quên hết những đau thương và nhọc nhằn trong quá khứ. Nàng như một thứ men khiến người ta say quên hết cả trời đất. Mỗi khi nàng hát, ông đánh đàn, tiếng ca điệu nhạc cứ miên man như nước chảy, cao vút tới tận trời, chạm đến tận cùng của sự hoàn mỹ trên thế gian.

Tiếng ca và giọng hát đưa nàng đến cạnh ông. Ông yêu nàng và nàng cũng yêu ông. Thậm chí chẳng có lời nguyện thề hay một câu nói ái ân nào cả. Tình yêu của hai người chỉ như một thanh kẹo đường ngọt lịm, thấm sâu vào trong lòng những ai đang nhấm nháp nó. Bởi vì nó chân thật, hệt như tiếng đàn và lời ca của hai người.
Tình yêu có lẽ nào hệt như một đóa phù dung xinh đẹp, sớm nở tối tàn. Tình yêu có lẽ nào hệt như một ngọn đèn đòm đóm, biến mất lúc bình mình. Nàng được hứa gả cho con của một vị quan ở làng bên. Đó là một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai, học hành giỏi giang và đỗ đạt. Không như ông, vừa xấu xí, vừa phiêu bạt chân trời góc bể. Hơn nữa ông cũng đã hơn trăm tuổi, tính mạng dần đi tới hồi cuối. Cho dù là người tu đạo, ông cũng chẳng thể chống lại mệnh trời.
Bởi vì thế, ông không ngăn cản nàng đi lấy chồng. Nàng cần một tương lai tốt đẹp hơn là ở bên cạnh ông. Cái đêm trước ngày đi lấy chồng, nàng nắm tay ông rất chặt. Dường như nàng muốn gửi tất cả sự yêu thương và ước hẹn theo cái nắm tay ấy. Đó cũng là giây phút cuối cùng mà ông được chạm vào nàng. Cái nắm tay ấy quá mong manh, hệt như sinh mạng của người thiếu nữ.
Nàng uống thuốc độc vào ngay trong đêm ấy. Lúc ra đi bàn tay nàng vẫn nắm chặt chiếc khăn tay ông tặng lần đầu gặp mặt. Hệt như lúc nàng nắm lấy tay ông. Mãi tới trưa hôm sau, ông mới biết tin dữ. Đồng thời, ông cũng mới biết nàng đã đấu tranh với gia đình mạnh mẽ đến chừng nào để được gặp ông, nói chuyện và hát cùng ông hàng ngày. Thậm chí nàng đã nói với cha rằng muốn cưới ông. Vậy mà ông không biết. Ông chỉ biết chìm trong sự tự ty, ích kỷ và mỏi mệt của chính mình.
Ông không khóc. Theo mấy chục năm trôi dạt, ăn hết đắng cay khổ sở của cuộc đời, nước mắt của ông đã cạn. Ông chỉ biết đàn. Tiếng đàn của ông gào thét cho sự ngắn ngủi của sự lãng mạn, của yêu thương và hẹn ước. Ông cứ đàn, đàn mãi mà không nhận ra xung quanh mình đã bị vây quanh bởi cha mẹ họ hàng của cô gái và người chồng chưa cưới của cô. Bọn họ đấm đá, chửi rủa , nhổ nước bọt vào mặt ông nhưng người đàn ông vẫn ôm chặt cây đàn, vẫn đánh khúc nhạc tiễn đưa người mình yêu. Tiếng đàn vẫn chẳng ngừng lại cho đến khi cả ông và cây đàn bị thiêu trong ngọn lửa.

Ông không chết. Hoặc nói đúng hơn là linh hồn của ông không chết. Một linh hồn chỉ còn lại những đau thương, oán trách. Ông thù hận người khác và cả chính mình. Từ đó, trong ngôi làng xuất hiện một con ác quỷ. Số người chết cứ tăng dần theo thời gian. Cho đến khi làng hiểu ra chuyện, mời được thầy trừ tà về thì con ác quỷ đó đã mạnh tới mức không ai có thể ngăn nó lại. Cả thầy trừ tà và những người muốn tiêu diệt nó đều bị giết chết một cách thảm khốc. Những người còn lại chạy trốn khỏi ngôi làng, bỏ lại sau lưng một quá khứ đau đớn. Làng Ma được người đời gọi tên từ đó.
Con ác quỷ cũng ngày càng trở nên cô độc và tàn ác hơn. Nó thích chơi trò mèo vờn chuột với những kẻ bất hạnh vô tình đi lạc vào trong làng. Cho đến một ngày con ác quỷ gặp phải một thầy trừ tà trẻ tuổi, bị mù nhưng rất giỏi. Khi nó cắn vào cổ thầy trừ tà đó, những ký ức tưởng chừng đã bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp đau thương và thù hận lại trỗi dậy. Con quỷ gào lên đau đớn: “Á á á.” Một mảnh linh hồn của thầy trừ tà trẻ tuổi thuần khiết đến nỗi khiến ruột gan nó như cháy bỏng.
Mảnh linh hồn đó khiến oán niệm ẩn sâu trong người con quỷ bị rã ra thành từng mảnh, giống hệt như băng tuyết gặp ánh mặt trời mùa xuân. Trong phút chốc sức mạnh của con ác quỷ suy giảm một cách chóng mặt. Càng yếu đuối thì những xúc cảm chôn giấu càng tràn về và làm suy yếu nó thêm. Con quỷ nhận ra rằng phải giết chết thầy trừ tà ngay lập tức bằng bất kỳ giá nào. Mặc kệ đau đớn, nó chồm lên vươn tay ra giữ chặt lấy đối thủ. Đôi mắt trắng nhờ của nó mở to, hai tia lửa đen sẫm phun ra thiêu cháy thầy trừ tà.