Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục

Chương 30: Dã ngoại



Ủy Long ngồi đánh xe ngựa xém chút nữa vắng luôn cây rời ra ngoài, Tiểu Mai thì bỏ tay với vương phi nhà mình còn Mạc Thanh Hàn nghe xong không khỏi lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi, bổn vương chỉ cần một đạo chém xuống là xong còn cần phải bản sao?" "Không ngờ trong lòng vương gia thϊế͙p͙ thân lại không có một phân lượng nào, đã vậy thϊế͙p͙ thân đi cho khuất mắt ngài.” Hoàng Ngọc Nhi nói rồi vén rèm đi ra ngồi cùng với Tiểu Mai.

Tiểu Mai kinh ngạc nhìn vương phi nhà mình: "Vương phi sao người lại ra đây."

Hoàng Ngọc Nhi cười cười cố ý nói: “Ta đương nhiên ra ngoài đây rồi, nếu không vương gia nhìn ta thêm chút nữa lại không nhịn được đẩy ta ra khỏi xe ngựa “Tiểu Mai ta nói em nghe sau này em muốn lấy chống thì phải chọn người hiền lành, chân chất một chút quan trọng là phải yêu thương bảo vệ em, tuyệt đối đừng lấy một người ngày ngày trưng bàn mặt lạnh lùng có ngày sẽ bị đông lạnh chết, biết không?" “Vương phi em không nghĩ gà cho người ta, em muốn ở bên cạnh người chăm sóc người." Tiểu Mai đỏ mặt nói. “Em nha, Không nên như vậy, thật lãng phí thanh xuân, lúc này em nên kiểm đối tượng cho mình đi là vừa, còn nữa phải nói yêu đương trước khi gả cho người, còn phải xem có hợp hay không, đừng như ta nhìn ta xem chưa yêu đương đã có phu quân, thật lãng phí thanh xuân" “Vương phi không phải người thích vương gia mới giả cho vương gia sao?" Tiểu Mai nghĩ hoặc nói nhỏ, năng không dám nói lớn sợ vương gia nghe thấy, nhưng nàng không biết Mạc thanh Hàn học võ hắn có thể nghe rõ lời Tiểu Mai nói, hắn cũng biết nàng sẽ trả lời thế nào.

Đó là nguyên chủ không phải là nàng nha, nàng đúng là có nỗi khổ mà khó nói, cuối cùng nàng đành nói: "Tiểu Mai không phải em không biết ta thích hắn nhưng hắn cũng không thích ta, dù ta có làm sao lãng phí thanh xuân sao? cũng không lấy được tâm hắn." Đây không phải là Hai người mặc dù nói nhỏ nhưng vẫn bị Mạc Thanh Hàn nghe thấy, nàng nói nàng lãng phí tuổi xanh sao, là hắn ép nàng gả cho hắn sao, nhưng mà nàng nói như vậy hắn lại càng nghi ngờ nàng.

Đúng lúc này âm thanh của Ủy Long vang lên: “Vương gia, đến nơi rồi."

Nghe thế Hoàng Ngọc Nhi lập tức nhảy xuống xe ngựa trước sự hoảng hốt của Tiểu Mai và Ủy Long. “Ngũ vương phi, người đến rồi, mau lại đây" Lý Mộng đang nướng cả thấy thân ảnh của Hoàng Ngọc Nhi thì hô lên.

Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy phía trước thì ngỡ ngàng, trước mặt nàng là một khung cảnh thơ mộng, có hoa có, có nước non, nàng còn ngửi thấy mùi cả nướng. phía bên bờ sông Lý ʍôиɠ và Vương Thiên Tuyết đang nướng cả, Vương Tuấn Khải đang chơi đùa với Linh Linh.

Nàng tiến về phía Lý Mộng, “Các người là đang tổ chức dã ngoại sao?" “Dã ngoại là ý gì, hôm nay chúng ta đều rảnh rỗi nên đến nơi đây thư giãn chút." Lý ʍôиɠ cười vui vẻ nói, nàng buồn chán không có gì làm nên muốn rủ Thiên Tuyết ra ngoài, nàng ấy lại muốn mời thêm Ngũ vương phi đi, nàng thì không sao cả, sau hai lần tiếp xúc nàng thấy Hoàng Ngọc Nhi cũng không giống trước kia nữa, nên cũng vui vẻ đồng ý. “Vậy sao, có cần ta giúp gì không?" Hoàng Ngọc Nhi cười ngưỡng hỏi, Không cần a, chỉ cần người ca hát góp vui là được rồi, lần trước được vinh hạnh nghe người hát ta đã mề giọng hát người luôn rồi, người có thể tặng chúng ta một bài không?” Tỉnh cách của Lý Mộng trước giờ luôn hòa đồng, vui vẻ, tuy đã có một nữ nhi sáu tuổi nhưng nàng vẫn có tính tình trẻ con. “Đúng vậy a, ta cũng muốn nghe ngũ vương phi hát, ca khúc hôm nọ rất hay, không biết người có thể hát thêm một bài không?" Vương Thiên Tuyết cũng chợt lên tiếng, không thể không nói giọng ca của Hoàng Ngọc Nhi đã làm nàng có phần rung động, ca từ lại mới lạ, làm say đắm lòng người.

Bị hai người thúc giục nàng có chút nan giải, lần trước cũng là bất đắc dĩ năng mới hát, lại nói nàng không biết mấy ca khúc ở đây ngôn từ như thế nào mà máy ca khúc nàng biết lời ca có chút rõ ràng, chi mở hát ra sợ dọa người, lần trước khó khăn lắm mới nhờ được một bài có lời ca nhã nhặn, đang suy nghĩ lại thấy Mạc Thanh Hàn đến nàng vội nói: “Ta cũng không biết nhiều bài hát cho lắm chi bằng để vương gia đánh đàn làm vui tại mọi người." Thấy có một cây đàn tranh bên kia Hoàng Ngọc Nhi mới này ra ý tưởng này, lần trước hắn có thể theo nhịp điều của nàng khẳng định kỹ thuật đánh đàn rất điều luyện. “Cũng lâu rồi không được nghe Ngũ vương gia gảy đàn, tiện đây ta cũng mang theo đàn hay là vương gia nề mặt gảy đàn góp vui cho chúng ta." Lý Mộng ảnh mặt có chút mong mỏi “Bổn vương tay không tiện" Mạc Thanh Hàn than nhiên nói, dập tắt mưu đổ của ai kia.

Nghe vậy Hoàng Ngọc Nhi và Lý ʍôиɠ có chút thất vọng. “Vết thương của huynh sao rồi?" Vương Thiên Tuyết đi qua hỏi nhỏ bên tai Mạc Thanh Hàn. "Không sao rồi, đã phiền muội lo lắng rồi." Mạc

Thanh Hàn trả lời giọng nói có chút nhu hòa. Hai người lại tiếp tục vừa đi vừa nói. “Thất đệ không đến sao?" “Chàng có việc, lát sẽ đến. Nhắc đến Mạc Thanh Vũ nụ cười trêи khóe môi Vương Thiên Tuyết càng thêm rực rỡ.

Mạc Thanh Hàn cũng nhìn thấy lại không có cảm xúc gì nhiều, nếu là lúc trước hạn đã có cảm giác tìm quặn đau rồi, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy bình thường, cũng không đau lòng như trước. “Huynh với ngũ vương phi sao rồi?" Vương Thiên

Tuyết chợt hỏi.

Nhắc đến Hoàng Ngọc Nhi tim của Mạc Thanh Hàn có xốn xao khó hiểu nhưng lại bâng quơ nói: "Không làm sao cả." “Huynh có nghĩ đến việc thử tiếp nhận Ngũ vương phi không, ta thấy nàng so với trước đây thay đổi rất nhiều, kể cũng lạ mỗi lần nàng ấy thấy ta liền hận không thể ăn tươi nuốt sống ta, bây giờ thì lại thân nhiên vui về đến ta cũng không nhận ra. Vương Thiên Tuyết nghĩ đến biểu hiện gần đây của Hoàng Ngọc Nhi thì thử thăm dò, năng cũng mong ngũ ca sống hạnh phúc với vương phi của mình, lại nói hình như thái độ của ngũ ca với nàng ấy cũng có chút thay đổi, dù nhỏ nhưng nàng cũng nhìn ra.

Lúc trước ngũ ca sẽ không bao giờ đi cùng nàng ấy nói chỉ là đi chung xe ngựa như bây giờ.

Mạc Thanh Hàn nghe vậy cũng không nói gì, hắn còn chưa rõ vì sao nàng lại thay đổi, hắn muốn quan sát nàng thêm một thời gian, hơn nữa lòng hắn bây giờ cũng rất rồi. “Tử ca, muội mong huynh tìm được hạnh phúc, muội và Vũ đã có được hạnh phúc, cũng mong huynh sẽ hạnh phúc, chẳng lẽ huynh không có chút cảm tình gì với ngũ vương phi sao?" Vương Thiên Tuyết nhìn thân ảnh Hoàng Ngọc Nhi đang vui đùa với Linh Linh thì tựa tiểu phi tiêu nói,

Mạc Thanh Hàn cũng nhìn Hoàng Ngọc Nhi đang vui đùa, nhìn thân ảnh kia trái tim hắn lại rung động nhưng kìm lại nói: "Chuyện đó nói sau đi. “Thiên Tuyết, Ngũ vương gia cả nướng xong rồi các người mau lại đây nha." Lý Mộng cao hứng gọi hai người.

Bên cạnh cá nướng cũng có thêm mấy món điểm tâm và vài loại trái cây, mọi người ăn được một lúc thì Mạc Thanh Vũ mới đến nhưng chưa được bao lâu liền kéo

Mạc Thanh Hàn và Vương Thiên Khải rời đi còn máy nữ nhân ở lại cùng nhau trò chuyện.

Lý ʍôиɠ ôm Linh Linh vì chơi mệt mà đã ngủ say đưa cho nha hoàn A Thông bên cạnh ôm còn minh thi ngồi bóc quýt ăn.